‘Nó’ được nhắc đến trong cuốn nhật ký này rốt cuộc là ai? Có phải chính ‘nó’ đã đẩy cả lớp vào vực sâu vạn kiếp bất phục hay không? Còn Trần Phong chính là người đầu tiên bị ‘nó’ gϊếŧ hại.
Tôi đọc lại câu cuối cùng, đúng là khó hình dung nổi, ‘cậu đã hiểu chưa...’, đây không phải là một câu tự thuật, nó giống một câu hỏi hơn, một câu hỏi dành cho người đang đọc cuốn nhật kí này.
Có lẽ, Trần Phong đã sớm biết mình sẽ chết, nên cố tình để lại manh mối trong này. Câu cuối cùng như đang hỏi tôi, nhưng chỉ đọc bấy nhiêu nội dung cuốn nhật kí, tôi vẫn chưa thể hiểu rõ vấn đề.
Tôi chỉ biết rằng, Trần Phong bị ‘nó’ uy hϊếp, nên mới phát động đợt bỏ phiếu đầu tiên đó. Như vậy, thủ phạm của tất cả chuyện này, chính là ‘nó’!
Đúng lúc này, Đoan Mộc Hiên bống lên tiếng: “Tớ diệt vi-rút xong rồi, máy tính đã dùng lại được."
"Vậy thì vào zalo nhanh đi." Quan Ngọc vội nói, tôi cũng nhìn sang Đoan Mộc Hiên, Đoan Mộc Hiên linh hoạt gõ lên bàn phím, máy tính được khởi động rất nhanh..
Sau đó, trong lúc cả đám đang kích động, Đoan Mộc Hiên bấm vào biểu tượng zalo. Zalo vừa mở, tài khoản của Trần Phong đã hiện lên, hơn nữa còn có sẵn mật khẩu, vậy là máy tính này đã lưu tài khoản zalo của Trần Phong.
"Thật tốt quá, cuối cùng cũng vào được rồi." Quan Ngọc thốt lên, đến tôi cũng thấy vui mừng, chỉ cần có tài khoản của Trần Phong, chúng tôi có thể đăng nhập rồi.
Đoan Mộc Hiên bình thản đăng nhập tài khoản, sau một thoáng hồi hộp chờ đợi, cuối cùng zalo của Trần Phong cũng được đăng nhập thành công, cả ba chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt quá, tốt quá, mau mau vào giải tán nhóm thôi." Quan Ngọc nói, cả người run nhẹ nói. Cũng khó trách, lời nguyền đó làm cả lớp lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, hiện giờ đã sắp kết thúc rồi, bảo sao không kích động? Tôi và Quan Dao đang tập trung cao độ.
Đoan Mộc Hiên vẫn rất bình tĩnh, cậu ấy vào zalo của Trần Phong và xem mấy tin nhắn trong đó.
"Cậu đang làm gì vậy, mau giải tán nhóm lớp đi." Quan Ngọc vội nhắc.
"Chờ một chút, mấy tin nhắn của Trần Phong có vấn đề." Đoan Mộc Hiên nói.
"Có vấn đề gì?" Quan Ngọc thắc mắc.
Đoan Mộc Hiên không trả lời, chỉ mở những tin nhắn gần đây ra, chỉ có một tin được lưu lại, mà người nhắn tin với Trần Phong lại chính là bản thân cậu ta, đúng, chính là Trần Phong đang nói chuyện với Trần Phong!
Không sai, dường như Trần Phong đã phân thành hai người, tự mình nói chuyện với mình, cái tài khoản zalo còn lại, hình đại diện giống nhau, cùng một tài khoản, sao lại có thể nhắn tin cho nhau?
Nhưng tiếc là, gần như hầu hết nội dung đã bị xóa bỏ.
"Sao cậu ấy làm được nhỉ? Sao zalo cậu ấy lại tự nhắn tin với nhau được?" Tôi thắc mắc, không biết nên khóc hay cười.
"Có thể làm được, chỉ cần tự thêm tài khoản của mình vào danh sách ‘bạn thân’ là được." Đoan Mộc Hiên ngừng một lát rồi vội vàng gõ mấy chữ vào khung chat: "Cậu là ai?". Gõ xong, cả đám hồi hộp chờ câu trả lời.
Khoảng một giây sau, zalo của Trần Phong báo có tin nhắn, đến từ chính tài khoản ‘Trần Phong’.
Đoan Mộc Hiên mở tin nhắn ra, khi đọc xong nội dung tin nhắn, mặt của cậu ấy nhăn lại.
"Cậu là ai?"
Đây đúng là câu mà Đoan Mộc Hiên vừa gõ vào, lúc này lại được trả về chính zalo của Trần Phong, chứng kiến điều này, tôi sợ hãi lẩm bấm: "Quái lạ, tự mình còn có thể gửi tin nhắn cho mình sao?"
"Chuyện này không có gì lạ cả, thôi, để tớ vào giải tán nhóm cái đã." Đoan Mộc Hiên dứt lời thì mở giao diện zalo lên, chuẩn bị giải tán nhóm. Nhưng ngay lúc này, cậu ấy lại lắc đầu: "Không được, không thể giải tán nhóm được, zalo của Trần Phong liên kết với điện thoại di động, giờ muốn giải tán thì cần phải xác nhận bằng điện thoại của cậu ấy."
"Điện thoại của Trần Phong ở đâu?" Tôi hoang mang hỏi.
"Để tớ đi hỏi xem." Quan Ngọc nói xong thì bước ra ngoài, một lát sau, cô ấy quay lại, nuối tiếc: "Điện thoại của Trần Phong mất rồi, không thấy ở trong nhà."
"Như vậy là không giải tán nhóm được rồi." Đoan Mộc Hiên lắc đầu.
"Đúng rồi, hay chúng ta tìm cách khác đi, cậu thử xóa hết thành viên trong lớp ra khỏi nhóm chat xem!" Mắt Quan Ngọc sáng lên.
"Để thử xem." Đoan Mộc hiên đồng tình, sau đó cậu ấy dùng quyền quản trị xóa từng thành viên một ra khỏi nhóm. Rất nhanh, toàn bộ thành viên đã được xóa hết, trong nhóm, chỉ còn lại một mình Trần Phong.
"Mọi chuyện kết thúc rồi." Đoan Mộc Hiên lạnh lùng nói. Còn tôi và Quan Ngọc thì mừng rỡ ôm lấy nhau, lúc này, cả hai chúng tôi đã vui đến phát khóc.
Đúng, vậy là chúng tôi đã thoát khỏi lời nguyền, mọi chuyện đều đã kết thúc. Ngày mai của chúng tôi sẽ là một ngày tốt đẹp.
Như đã trút được gánh nặng, chúng tôi bước ra khỏi phòng Trần Phong, nhưng vừa ra khỏi phòng, lúc đóng cửa lại tôi bỗng phát hiện, trên vách tường căn phòng có một dòng chữ tiếng Anh màu đỏ : REDRUM.
Vừa rồi, chẳng ai chú ý tới dòng chữ này, nhưng rồi tôi cũng chỉ nhìn sơ qua, sau đó đóng cửa phòng lại, dù sao thì mọi chuyện cũng kết thúc rồi, tôi không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều.
Rời khỏi nhà Trần Phong, tôi vội mở điện thoại ra xem, quả nhiên tôi đã bị xóa khỏi nhóm, vậy là cuối cùng cũng được thoái khỏi trò chơi này rồi.
“Chúng ta về thôi.” Đoan Mộc Hiên thờ ơ mở miệng, trên mặt cậu ấy cũng chẳng tỏ ra vui mừng, thậm chí còn có chút tiếc nuối. Sau đó, ba người chúng tôi lên xe, bắt đầu trở về.
Về tới lớp, chúng tôi được hoan nghênh như những vị anh hùng, gần như ai ai cũng reo hò để đón chúng tôi.
“Các cậu giỏi thật, lần này ổn rồi, cuối cùng chúng ta cũng được giải thoát rồi.”
“Muôn năm! Thật tốt quá.”
“Đúng vậy, mọi chuyện kết thúc rồi!”
Cả lớp tưng bừng, đương nhiên đa số đều hướng về Quan Ngọc và Đoan Mộc Hiên, chứ không phải là tôi, nhưng cũng chẳng sao cả, mắt tôi đang dành cho Diệp Nhã Tuyết, song chỉ có điều, tôi cảm thấy ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt phức tạp của Diệp Nhã Tuyết, cô ấy vốn không dám nhìn tôi, điều này khiến tôi hơi khó chịu, cảm giác bất an lượn lờ trong đầu.