Trò Chơi Thực Tế NP

Chương 1.2: Ngoan, đem quần cởi ra

Trời ạ, cô là làm sao vậy?

“Về sau cô sẽ hiểu được, bây giờ, chương trình truyền hình trực tiếp thử thách dành cho tân binh đã bắt đầu, nếu cô không muốn thua hãy ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần cô làm theo lời tôi nói, tôi sẽ bảo hộ cô.”

Thanh âm đàn ông như cũ thanh thanh lãnh lãnh, không mang theo một tia tìиɧ ɖu͙©, nhưng động tác anh lại thiêu đốt như một ngọn lửa, chạm đến đâu khơi lửa đến đấy, khiến người mơ hồ muốn thần phục.

“Thi đấu cái gì? Anh muốn tôi làm gì?” Tô Hình bị anh ta vuốt ve bên dưới dần dần nhũn ra, nhưng cô vẫn dùng lý trí chống lại, đấu tranh tư tưởng lần cuối cùng.

Người đàn ông lúc này đã cởi bỏ áo sơ mi của cô, một bộ ngực đẫy đà no đủ bật ra, áo ngực hồng nhạt che đậy bầu vυ' tròn trịa, chỉ lộ ra một mảnh da thịt tinh tế trắng nõn, đủ để quyến rũ câu người.

“Bởi vì là người mới đến, cho nên em chỉ cần ngoan ngoãn để tôi làm, kêu vài tiếng phản ứng là được.” Anh nói nhỏ vài câu, bàn tay ấm áp cách áo ngực xoa nắn bầu ngực, làn da tinh tế trắng nõn tức khắc nổi lên một tầng gai ốc, người đàn ông cười khẽ, “Em thật mẫn cảm, không biết cái miệng nhỏ phía dưới có mẫn cảm như vậy hay không.”

Tô Hình cắn chặt môi dưới, chặn lại tiếng rêи ɾỉ sắp bật ra, tay nhỏ đang chống trên ngực anh dưới sự dẫn dắt quàng lên cổ anh, cô đã không biết nên làm cái gì bây giờ, là nghe lời anh, hay là nên phản kháng.

“Đừng cắn, kêu ra đi, có thể thêm điểm nha.”

Anh đem ngón tay thon dài sạch sẽ nhét vào miệng cô, ở khoang miệng cô trêu chọc, Tô Hình ưm ưm kêu vài tiếng, cuối cùng nhắm mắt lại, nhận mệnh để anh muốn làm gì thì làm.

“Bé ngoan, tôi thích.”

Người đàn ông khẽ hôn lên môi Tô Hình, kéo áo ngực cô xuống, nụ hoa hồng nhạt bại lộ ở trong không khí hơi hơi rung động, anh cúi đầu ngậm lấy, đầu lưỡi linh hoạt quấn quanh đầṳ ѵú to bằng hạt đậu, liếʍ mυ'ŧ liếʍ gặm, luân phiên kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đến khi đầṳ ѵú đứng thẳng mới quay đầu tấn công bên còn lại.

Tô Hình nào chịu được thế tấn công như vậy, lập tức mềm thành một bãi nước xuân, trong miệng xinh xắn tràn ra rêи ɾỉ.

“Ân… Đừng, đừng như vậy… A… Đau, đừng cắn… A…”

Anh một tay xoa vυ' Tô Hình, một tay tiến vào trong quần cô, ngón tay đẩy qυầи ɭóŧ qua bên cạnh rồi chui vào, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© bóng loáng không một sợi lông, lại là một con bạch hổ nhỏ, anh vừa lòng sờ xuống, khi chạm đến một mảng ướŧ áŧ, nhịn không được cười khẽ, “Đã ướt như vậy, rất muốn?”

Không đợi đối phương trả lời, ngón tay liền theo khe hở mềm mại hoạt động, khe hở ngay đầu ngón tay chậm rãi mở ra cái miệng nhỏ, một viên trân châu rất nhanh đã bị bắt được, anh âu yếm đánh vòng xoa nắn, âu yếm nghiền áp chậm rãi vê nắn, bên tai tiếng cô rêи ɾỉ theo động tác của anh ngày một lớn hơn, thẳng đến khi anh tăng tốc, cô gái trong lòng đã kêu đến không thở nổi.

Đã lâu không đυ.ng tới phụ nữ mới mẻ như vậy. Đôi mắt anh tối lại, cởi bỏ dây lưng, kéo khóa kéo xuống, móc ra côn ŧᏂịŧ sớm đã sưng to.

“Ngoan, đem quần cởi ra, tôi muốn làm em.”

Tô Hình mở hai mắt mê ly, vυ' lỏa lồ bên ngoài theo hô hấp mà trên dưới phập phồng, chờ cô chú ý tới côn ŧᏂịŧ đàn ông không nhịn được sửng sốt.

Cô từng có ba người bạn trai, duy nhất phát sinh quan hệ chỉ có một, tuy rằng cô đã thấy qua thứ kia của đàn ông, nhưng so sánh cùng người trước mắt, anh ta cũng thật sự quá lớn, cô không xác định được mình có chứa được nó không.

“Nếu em muốn liếʍ nó, tôi cũng không ngại đâu.” Anh nắm lấy côn ŧᏂịŧ của chính mình, vuốt vài cái, ánh mắt thâm thúy tràn ngập tính xâm lược như mãnh thú phát hiện con mồi.

Tô Hình nuốt nước miếng, cô đương nhiên là không định liếʍ, chỉ có thể nghe lời cởϊ qυầи, để lại một cái qυầи ɭóŧ ngượng ngùng không cởi ra.

Anh không nói gì nữa, nâng cặp mông tròn vo của cô đè ở cửa thang máy, đẩy qυầи ɭóŧ ra một góc, côn ŧᏂịŧ thô dài từng chút từng chút cọ xát vào khe hở.

“Ân… A…”

“Thích tôi đâm em như vậy? Nhưng, tôi càng muốn cắm vào, như thế này ——”

Vừa dứt lời, khe hở bị đâm mở ra một cái miệng nhỏ, côn ŧᏂịŧ thuận thế cắm vào trong đó.

“A”

“Hừ”

Hai người đồng thời hô nhỏ, Tô Hình nắm chặt bả vai anh, ngón tay vì dùng sức mà có chút xanh trắng, giờ phút này, cô đau đến mồ hôi đầy đầu, anh thật sự quá lớn, tiểu huyệt nhỏ như vậy, sẽ bị cắm hư.

“Không được, đau quá, anh rút ra được không.”

Anh trấn an nói: “Đừng sợ, em thật chặt, thả lỏng ra, em sẽ thực thoải mái.”

Tô Hình lắc đầu, bắt đầu giãy giụa, cô thật sự quá đau, so lần đầu tiên còn đau hơn.

“Không, tôi không muốn làm, anh buông tôi ra.”

Người đàn ông không ngờ tới sẽ có phát sinh tình huống này, bóp chặt gương mặt cô, cúi đầu hôn đồng thời cái mông dùng lực, bên dưới hung hăng xỏ xuyên qua thân thể của cô.

“A —— ngô ——”

Hơi thở nóng rực theo đầu lưỡi hắn tràn ngập trong khoang miệng cô, cũng nuốt mất tiếng thét chói tai của cô.

Tô Hình cảm thấy chính mình như bị xé thành hai nửa, bên dưới cảm giác như bị xé rách, đau đến rơi nước mắt.

“Ngô ngô ngô ——”

Đầu lưỡi anh không biết mệt mỏi cướp đoạt nước bọt của cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô hút đến tê dại, một cảm giác kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ dần dần đan xen đau đớn xé rách, Tô Hình nhìn đôi mắt người đàn ông này, phát hiện anh giờ phút này cũng không hề chớp, nhìn chằm chằm cô, bốn mắt nhìn nhau, côn ŧᏂịŧ anh thật sâu vùi vào thân thể của cô, cô thậm chí có thể cảm nhận được gân xanh trên côn ŧᏂịŧ nảy lên, đồng thời, nó tựa hồ lại trướng lớn hơn một vòng.

【 Bắt đầu giao hợp, người chơi có muốn mở ra màn hình bình luận của người xem hay không 】

Ân? Vừa rồi là âm thanh gì?

Tô Hình sửng sốt, chỉ nghe được anh thanh lãnh trả lời:

“Mở.”