Từ lúc Lê Yên Thanh bị Dịch Hồng đánh thức giữa đêm khuya cho đến khi tia nắng ban mai xuất hiện, gần hai canh giờ trôi qua, cả hai hầu như không có phút nào ngừng tay.
Lê Yên Thanh tại chỗ châm cứu, khâu lại vết thương và bó xương cho Dịch Thanh, trong khi Dịch Hồng đứng bên cạnh hỗ trợ. Hắn ta cầm đèn để chiếu sáng, giúp các thao tác của Lê Yên Thanh thuận lợi hơn. Đồng thời, Dịch Hồng còn lau mồ hôi cho nàng và liên tục xách thùng nước từ cửa sổ nhảy ra hậu viện để thay nước sạch.
Máu loãng trong những thùng nước được mang ra ngoài, còn nước sạch được mang vào phòng.
Đến khi xử lý xong các vết thương lớn nhỏ trên người Dịch Thanh, lau khô máu và làm sạch khuôn mặt vốn đã bị máu phủ kín của hắn, Dịch Hồng mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lúc đó, hắn ta bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Lê Yên Thanh đang nhìn mình.
Dịch Hồng ngẩn người, nghĩ rằng có chuyện gì không ổn với Dịch Thanh nên lập tức quay đầu kiểm tra. Nhưng hắn ta nhận thấy hô hấp và mạch đập của Dịch Thanh đã ổn định, vết thương cũng được xử lý xong, ngay cả những vết máu cũng đã chuyển từ đỏ sẫm sang đỏ tươi bình thường.
Không lẽ... vẫn còn vấn đề gì nữa sao?
Lê Yên Thanh thong thả rửa tay trong chậu nước sạch rồi quay sang nói với Dịch Hồng:
“Ngươi cởϊ áσ ra.”
Dịch Hồng: “…”
Lê Yên Thanh nghiêm giọng: “Để ta xem thương thế của ngươi.”
Dịch Hồng mở to mắt, vội vàng từ chối: “Không, không cần đâu! Ta chỉ bị thương nhẹ thôi. Y sư đại nhân đã giúp ta cứu chữa bằng hữu, Dịch Hồng thật sự đã vô cùng cảm kích. Làm sao dám vì chút thương tích nhỏ này mà làm phiền ngài thêm?”
Từ lúc này, Dịch Hồng không còn gọi Lê Yên Thanh là cô nương nữa mà đổi thành “Y sư đại nhân”.
Hắn ta biết rõ vết thương của Dịch Thanh nghiêm trọng đến mức nào. Nếu không phải thật sự hết cách, hắn ta cũng sẽ không đến cầu cứu Lê Yên Thanh – một tiểu cô nương biết y thuật. Nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác, vì hầu hết y quán trong thành đều bị người của Thiên Cơ Lâu kiểm soát, mang Dịch Thanh đến đó khác nào tự chui đầu vào lưới.
Không ngờ trong tình huống không có thảo dược đầy đủ, Lê Yên Thanh vẫn cứu được mạng Dịch Thanh. Trong lòng Dịch Hồng, Lê Yên Thanh giờ đây không khác gì các đại phu lão luyện.
Lê Yên Thanh không để ý đến sự chần chừ của Dịch Hồng. Nàng cầm ngân châm, khử trùng bên ánh nến rồi bình thản nói: “Cứu một người là cứu, cứu hai người cũng vậy. Hiện tại đao và châm đều có sẵn, còn thêm một đại phu ở đây. Ngươi từ bỏ qua trị liệu như thế có thấy hợp lý không?”
Dịch Hồng im lặng.
Tới lúc này, hắn ta mới nhớ ra Lê Yên Thanh dù sao cũng là một cô nương, việc chữa trị cho nam nhân vốn nên nhờ đến các đại phu là nam, nhưng giờ thì đã quá muộn rồi.
Lê Yên Thanh không quan tâm đối phương nghĩ gì. Dù sao Dịch Thanh cũng đã được nàng chữa trị, chữa thêm một người nữa cũng không có gì đáng để bận tâm.
Nàng nghĩ thầm: Bác sĩ nhà nào làm phẫu thuật mà còn để ý giới tính người bệnh chứ?
Hơn nữa qua mấy ngày tiếp xúc, Lê Yên Thanh nhận thấy nhân phẩm của Dịch Thanh và Dịch Hồng đáng tin cậy, sẽ không ai mang chuyện này ra làm ầm ĩ.
Khi Dịch Hồng cởϊ áσ, Lê Yên Thanh phát hiện thương thế của hắn ta tuy không nghiêm trọng như Dịch Thanh nhưng cũng khá nặng. Với cơ thể đầy vết thương như vậy, hắn ta vẫn có thể chạy tới chạy lui giữa phòng và hậu viện để múc nước thì quả thật không hề tầm thường.
Nàng lấy một chiếc khăn sạch, nhúng nước, lau qua lớp máu khô trên cơ thể hắn ta rồi đưa cho hắn ta một viên thuốc: “Quá trình điều trị sẽ hơi đau. Ngươi có muốn dùng thuốc không?”
Dịch Hồng mím môi, kiên quyết nói: “Không cần.”
Lê Yên Thanh không nói thêm, nhét viên thuốc vào tay hắn ta rồi bắt đầu xử lý vết thương: Khử trùng, rửa sạch, băng bó và châm cứu.
Dịch Hồng cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại của nữ tử đang di chuyển trên cơ thể mình, thân thể hắn ta theo bản năng căng chặt.
Ngay sau đó, Lê Yên Thanh vỗ nhẹ một cái lên đầu hắn ta, giọng trách móc: "Thả lỏng một chút! Ngươi căng cứng thế này, ta châm kim không nổi."
Lê Yên Thanh vừa nói vừa xoay xoay cây kim trong tay, trong lòng không khỏi cảm thán: Không biết cơ thể người ở thế giới này làm bằng gì mà cứng như vậy, thật phi khoa học! Cái vỗ của nàng thực chất chẳng khác gì một cái chạm nhẹ, lực không đáng kể.
Bị nhắc nhở, Dịch Hồng cố gắng kiềm chế phản xạ bản năng, buộc bản thân thả lỏng trở lại. Ánh mắt hắn ta dừng lại trên viên đan dược trong tay mình, lòng dâng lên một chút lo ngại. Hắn ta cảm thấy tiểu cô nương này dường như đã đặt niềm tin vào họ một cách quá mức.
Phải biết rằng, dù ở Thương Sở Quốc, Y Sư và Yển Sư đều được người đời kính trọng, nhưng điều đó không có nghĩa là không ai dám ra tay với họ. Trước lợi ích tuyệt đối, thân phận cao quý cũng trở nên vô nghĩa.
Chẳng hạn như viên đan dược mà Lê Yên Thanh vừa đưa cho hắn ta. Nó có thể làm Dịch Thanh - một người từng trải qua huấn luyện chịu độc mất hết sức lực ngay lập tức. Rõ ràng, đây không phải vật tầm thường.
Nếu để kẻ xấu biết chuyện, có lẽ Lê Yên Thanh sẽ bị bắt đi để ép cung về công thức chế tạo, nhẹ thì mất tự do, nặng hơn có thể còn gặp phải tình huống không tưởng. Nghĩ đến đây, Dịch Hồng nghiêm túc hỏi: "Y Sư đại nhân, ngài có biết viên đan dược vừa rồi đưa ta đáng giá bao nhiêu không?"
Lê Yên Thanh tưởng rằng hắn ta muốn hỏi để trả tiền, mở hệ thống trong đầu, tìm viên Ma Phí Đan và xem qua công thức phối chế. "À… toàn là những loại thảo dược phổ biến, mấy ngày trước ta còn thấy đầy trên núi. Hẳn là không đắt lắm." Nghĩ vậy, nàng đáp lời: "Đừng gọi ta là Y Sư đại nhân, nghe thật xa lạ. Cứ gọi tên ta là được. Còn về đan dược, không đáng bao nhiêu đâu, phí chữa bệnh thì ngươi cứ trả tùy tâm đi."
Dịch Hồng siết chặt viên đan dược trong tay, không tranh cãi về cách xưng hô nữa, chỉ nghiêm túc nhắc nhở: "Lê cô nương, ta không biết ngài xuất thân từ gia tộc lớn nào, nhưng mong ngài hiểu rõ: ở Thương Sở Quốc, đan dược của ngài được coi là thượng phẩm. Người đời có câu "Thất phu vô tội, hoài bích có tội". Đan dược quý như thế tốt nhất đừng tùy tiện cho người khác thấy. Ngoài ra… ta và Dịch Thanh nhất định sẽ cố gắng trả đủ giá trị của viên đan dược này."
Dịch Hồng không rõ giá trị chính xác của viên đan dược, nhưng hắn ta biết chắc rằng, nếu Lê Yên Thanh cầm nó đến hoàng cung, chỉ cần một viên đã đủ giúp nàng chiếm được một vị trí nhỏ trong Thái Y Viện rồi. Huống chi, trong tay nàng còn có công thức độc nhất vô nhị.
Nghe những lời đó, Lê Yên Thanh cũng nhận ra giá trị của đan dược trong tay mình. Trong lòng nàng thoáng nghĩ: Thế này thì về sau sẽ không sợ chết đói nữa!
Khi thật sự cùng đường, nàng có thể bán vài viên đan dược từ hệ thống, nhưng loại chuyện này nếu không cần thiết thì tốt nhất không nên làm.
Nhìn Dịch Hồng và Dịch Thanh, nàng cảm thấy dù bề ngoài hai người không giống kẻ hiền lành nhưng nhân phẩm lại không tệ. Đây là suy nghĩ thứ hai của Lê Yên Thanh.
Không cưỡng ép, không gϊếŧ người đoạt bảo, lại càng không lật lọng. Ở thời cổ đại, người có thể giữ vững đạo đức như vậy thật sự không nhiều.
Còn chuyện trả nợ? Nói thẳng ra thì chỉ là viên thuốc mê mà thôi. Hơn nữa đây là đồ từ hệ thống, nàng chẳng tốn mấy công sức.
Lê Yên Thanh không để tâm, chỉ gật đầu: "Được rồi, cứ làm theo khả năng của các ngươi. Ta hiện tại không thiếu tiền, các ngươi từ từ trả cũng không sao."
Trước mặt nàng, hai người này ăn mặc giống như phường trộm cướp. Đến bây giờ nàng vẫn chưa biết họ làm nghề gì và kiếm sống ra sao.
Huống hồ kể từ khi đến đây, hai người này là những người duy nhất nàng tiếp xúc có khả năng vũ lực. Nàng hoàn toàn không rõ võ công của họ thuộc trình độ nào trong thế giới này.
Nếu như Dịch Hồng và Dịch Thanh có công việc ổn định, họ còn có thể trả nợ thuốc men. Nhưng nếu họ thật sự là trộm cướp, bị người ta đánh cho một trận… thì thôi, không lấy phí còn hơn. Chẳng lẽ lại để họ đi trộm liên tục 180 ngày để trả nợ hay sao?
Nếu lần này mà lại bị bắt, chẳng phải cuối cùng vẫn phải để nàng tới cứu sao? Như thế chẳng khác gì một vòng tuần hoàn chết chóc!
...
Sau khi xử lý xong thương thế của Dịch Hồng, Lê Yên Thanh đứng dậy, còn Dịch Hồng tự giác thu dọn mọi thứ.
Máu loãng trong chậu, áo đen nhuốm máu, tất cả đều cần được làm sạch. Ngay cả bộ quần áo rách nát đầy vết kiếm và phi tiêu trên người Dịch Thanh cũng bị thay thế bằng bộ khác.
Tất nhiên, khi đổi quần áo, Lê Yên Thanh đã quay mặt đi để tránh bất tiện.
Khi Dịch Hồng mang một đống vật dụng bẩn nhảy ra cửa sổ để xử lý, Lê Yên Thanh tiến lại gần giường Dịch Thanh, định bắt mạch để kiểm tra tình hình cho hắn.
Đúng lúc này, Dịch Thanh bất ngờ mở mắt.
Ánh mắt hắn trừng lớn, suy nghĩ vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc trước khi ngất đi. Khi cảm nhận được có người đang chạm vào cổ tay mình, theo bản năng hắn đã lập tức trở tay nắm chặt lại.
Lực đạo mạnh mẽ như muốn bóp nát xương cổ tay người đối diện.
Lê Yên Thanh không biểu lộ cảm xúc, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay đang ghì chặt cổ tay mình, rồi ngước mắt lên nhìn Dịch Thanh đang nằm trên giường. Giọng nàng lạnh lùng: “Tỉnh rồi sao? Ta là Lê Yên Thanh, không phải kẻ thù của ngươi. Nếu còn bóp nữa, tay ta sẽ bị phế đấy!”
Người bệnh khi còn chưa tỉnh táo, nàng có kêu khóc cũng chẳng có ích gì.
Lê Yên Thanh hiểu rằng, dù nàng có la lên vì đau, Dịch Thanh mới tỉnh dậy, đầu óc còn hỗn loạn chắc chắn sẽ không hiểu được. Hơn nữa, nàng và hắn vốn không hề thân thiết, nên nàng chỉ cần nói rõ hai điều: Một là “nàng là ai!” và hai là “ngươi đang làm gì!”.
Nghe thấy tên và giọng nói quen thuộc, suy nghĩ hỗn loạn của Dịch Thanh dần trở nên tỉnh táo. Ý thức được hành động vừa rồi của mình, hắn vội vàng nới lỏng lực tay.
Bàn tay của Dịch Thanh to lớn, sức mạnh cũng không hề nhỏ. Khi buông ra, trên cổ tay trắng mịn của Lê Yên Thanh đã hằn rõ một vệt đỏ.
Lê Yên Thanh giơ tay lên nhìn, khẽ xoay cổ tay, thấy vệt đỏ nổi bật như thể đang đeo một chiếc vòng mã não.
Nhìn thấy dấu vết rõ ràng ấy, sắc mặt Dịch Thanh trở nên trắng bệch. Hắn nhận ra mình vừa gây ra lỗi lầm lớn.
Trước mắt là một cô nương có khung xương mảnh mai, không có nội lực. Vừa rồi hắn đã dùng bao nhiêu sức lực chính hắn là người rõ hơn ai hết. Dù không làm gãy xương nàng nhưng chắc chắn cũng khiến nàng đau đớn không ít.
Nhất là khi hắn nghĩ đến việc thương thế của mình được xử lý nhanh chóng và toàn diện như vậy, hắn càng xác định rằng nàng là một y sư tài giỏi. Hành động vừa rồi của hắn chẳng khác gì lấy oán trả ơn.
Dịch Thanh theo bản năng muốn đứng dậy khỏi giường, định quỳ xuống để xin lỗi Lê Yên Thanh. Nhưng vừa mới gượng dậy được nửa người, hắn đã bị nàng đẩy vai xuống, ấn trở lại giường.
“Thương thế còn chưa lành, đừng có làm loạn!” Lê Yên Thanh nói dứt khoát, còn không quên kéo chăn lên đắp lại cho hắn.
Dịch Thanh nằm yên, ánh mắt nhìn chăm chăm vào vết đỏ trên cổ tay nàng không dời mắt. Hắn muốn mở miệng xin lỗi, nhưng yết hầu khô rát khiến việc nói chuyện trở nên khó khăn.
Nhận thấy hắn định lên tiếng, Lê Yên Thanh nói trước: “Giọng của ngươi bị ảnh hưởng bởi thuốc. Tạm thời đừng nói gì cả, mai sẽ đỡ hơn.”
Lúc này Dịch Hồng từ bên ngoài nhảy qua cửa sổ trở lại, sau khi xử lý xong mọi việc lặt vặt. Vừa bước vào, hắn ta đã thấy ngay ánh mắt tỉnh táo của Dịch Thanh. Nhưng trước khi kịp vui mừng, tầm mắt hắn ta đã dừng lại ở vết đỏ trên cổ tay Lê Yên Thanh.
Trước khi ra ngoài, cổ tay nàng còn mịn màng, nhưng giờ lại xuất hiện một vết đỏ nổi bật. Hắn ta có thể dễ dàng đoán được đó là do Dịch Thanh gây ra khi vừa tỉnh dậy.
Dịch Thanh trước đó bị hôn mê, lại dùng thuốc giảm đau nên không có phản ứng khi bị động vào. Nhưng khi dược lực tan dần, phản xạ bản năng đã khiến hắn hành động không kiểm soát.
Dịch Hồng hiểu rõ nguyên nhân. Với loại thương thế của bọn họ, những chuyện như thế này không đáng bận tâm. Nhưng Lê Yên Thanh khác họ – nàng là một cô nương yếu đuối, từ nhỏ đến lớn có lẽ chưa từng chịu đau đớn như vậy.
Nhìn vết đỏ trên cổ tay trắng mịn của nàng, Dịch Hồng áy náy nói: “Ta có thuốc trị sẹo thượng đẳng, ngài có muốn dùng không?”
Dứt lời, hắn ta mới nhận ra nàng là một y sư, chắc chắn không để mắt tới loại thuốc của mình.
Thực tế loại thuốc này của hắn ta là loại thuốc quý hiếm của Thiên Cơ Lâu, thường dùng để trị những vết thương nghiêm trọng. Nhưng nếu so với việc Lê Yên Thanh đã dùng cả Ma Phí Đan – loại thuốc tê ngay cả hoàng thất cũng khó có được – để cứu chữa bọn họ, thì một chút thuốc dán này chẳng đáng là gì cả.
Lê Yên Thanh xua tay từ chối: “Không cần, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Qua một thời gian là sẽ hết.”
Thấy hai người vẫn nhìn mình đầy áy náy, nàng kéo ống tay áo xuống che đi vết đỏ, đổi chủ đề khác: “Trời sáng rồi, ta đói. Các ngươi có ăn cơm không?”