Thẩm Văn cầm lấy cái nĩa, thờ ơ mếm thử một miếng bánh gato.
Vị ngọt từ kem lai tràn khắp nơi trong khoang miệng.
Trước đây khi Trang Thâm làm đồ ngọt cho anh đều cố ý dựa theo khẩu vị của anh mà làm, miếng bánh gato hiển nhiên hợp khẩu vị của Trang Thâm. Ngọt đến cuống họng.
Trang Thâm cúi đầu nhanh chóng ăn bánh, vô tư như không cảm thấy miếng bánh này quá ngọt.
Thẩm Văn dựa vào ghế, cái nĩa trong tay cũng không cử động thêm một lần nào nữa.
Ngoài cửa, Trang Nhược Doanh từ trên xe bước xuống, cô ta vẫn thường đến cửa hàng này để mua bánh ngọt.
Trước nghe nói nơi này đã sửa chữa lại, đồ ngọt ở đây cũng ngon hơn trước rất nhanh. Trang Nhược Doanh vẫn muốn tới ăn, nhưng vì chuyển trường nên muốn đi đến đây phải vòng lại một đoạn nên cô ta cũng rất lười.
Đúng lúc ngày hôm nay cô ta khá rảnh, nên Trang Nhược Doanh vui vẻ bước xuống xe.
Kết quả vừa ngẩng đầu lên cô ta nhìn thấy Thẩm Văn cùng Trang Thâm đang cùng nhau ăn bánh ngọt sau lớp kính.
Trang Nhược Doanh dừng bước lại, nhìn chằm chằm gò má của Trang Thâm. Sắc mặt xấu đi rất nhiều, cắn môi ngồi lại vào bên trong xe.
Cô ta không muốn nhìn thấy Trang Thâm.
Nhớ đến cái người khiến cô bị cả trường chửi mắng, sau đó vì tên ấy mà khiến cô ta phải chuyển trường.
Trang Nhược Doanh vẫn không hiểu, một kẻ thành tích học tập chẳng ra gì như Trang Thâm tại người ưu tú như Thẩm Văn lại đồng ý làm bạn với Trang Thâm?
Trang Nhược Doanh xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cơ bản Thẩm Văn không ăn gì, ánh mắt như một chỉ nhìn Trang Thâm thỉnh thoảng còn nói chuyện với cậu. Biểu cảm trên khuôn mặt rất dịu dàng.
Trang Thâm dựa vào đâu có thể khiến một người ưu tú như vậy đối xử tốt với mình?
Tài xế hỏi cô ta đi đâu, Trang Nhược Doanh tức giận nói về nhà.
Cô ta mở điện thoại di động lên, thông báo của app luyện đề lập tức nhảy ra.
Là thông báo của cuộc thi toán học.
Trang Nhược Doanh hưng phấn mở to hai mắt, lập tức ấn vào đọc.
Tối hôm nay….
Về đề tài mà trước đây cô ta thương lượng với Trang Trần Húc cũng đã có kết quả, so với thành phẩm thì cũng đã hoàn thiện đáng kể.
Tuy rằng hiện tại chỉ có một đáp án, nhưng tóm lại vẫn có thể tham gia cuộc thi này.
Đợi cô ta lấy được thư tuyển thằng thì có thể triệt để rời khỏi nơi này, rời khỏi Trang Thâm.
Nếu trong mắt Trang Nhược Doanh vài phút trước còn ghen tỵ thì hiện tại chỉ còn sự hy vọng vào tương lai phía trước.
Bên trong cửa hàng đồ ngọt, Trang Thâm ăn xong bánh gato. Thẩm Văn di chuyển miếng bánh gato trước mặt mình.
Trang Thâm trừng mắt lên, ánh mắt rất rõ ràng đây là đang khiển trách hành vi lãng phí của anh.
” Quá ngọt! ” Thẩm Văn giương mắt nghiêm túc đánh giá: ” Người làm bánh tay nghề không ra sao, còn chẳng bằng cậu làm. “
Trong lời nói của anh rõ ràng có ý, ánh mắt lướt nhìn bánh gato.
Trang Thâm đứng dậy, kéo cái ghế ra: ” Buổi tối có chút việc, lần sau làm cho cậu. “
Khóe môi của Thẩm Văn cong lên, đứng dậy đi theo.
Anh cảm thấy Trang Thâm dù là vẽ, chơi game hay làm bánh. Con đường nào cũng tốt hơn so với việc làm đồ ngọt.
Bạn cùng bàn của anh nhìn vậy chứ toàn năng lắm, làm việc gì cũng rất lợi hại. Nhưng vì cái gì người không để tâm đến chuyện gì như cậ lại chỉ tâm trung đi trên con đường học hành?
Thẩm Văn chậm rãi đi bên cạnh cậu, hơi nghiêng đầu. Vừa lúc có thể nhìn thấy được điện thoại của Trang Thâm. giống như diễn đàn nhưng vì màn hình hơi tối nên anh không nhìn ra gì.
Thẩm Văn nói với cậu: ” Tôi có mấy người bạn, chơi game rất lợi hại. Lần sau có muốn đi cùng bọn họ tạo thành một đội để chơi game không? “
Trang Thâm không có biểu cảm gì: ” Ừm. “
Bởi vì, có không ít người trong diễn đàn được cậu giúp đỡ nên đăng bài cảm ơn cậu, dẫn đến có những ngươi uốn tìm ra cậu. Thậm chí có người còn muốn điều tra cậu là ai. Trang Thâm chuẩn bị về phải động tay chân với cái IP của mình một chút.
Ánh mắt của Thẩm Văn luôn thờ ơ, anh vẫn luôn cảm giác diễn đàn này hơi quen: ” Cậu đang làm cái gì vậy? “