Xuyên Nhanh: Làm Ô Uế Thanh Thủy Văn

Chương 1: Thế Giới Hiện Thực - Ở Trên Tàu Điện Ngầm Đùa Bỡn Em Trai Cao Trung

Sau năm, sáu giờ chiều thứ sáu, tàu điện ngầm đông đúc đến mức khiến cậu nghi ngờ nhân sinh, người đi làm và đi học sau khi hết tuần đều đi chơi với bạn bè.

Quý Vọng Xu vẫn luôn không thích đi tàu điện ngầm, bởi vì có quá nhiều người trong đám đông, cho dù có bật điều hòa, duy trì nhiệt độ thích hợp quanh năm, cậu vẫn luôn có thể ngửi thấy các mùi lạ khác nhau. Dù sao cậu cũng không phải không có điều kiện, đương nhiên phải đi xe nào thuận tiện nhất.

Nhưng hôm nay là ngoài ý muốn, xe hỏng rồi, muốn bắt taxi nhưng đợi mãi không thấy có xe nào đến. Tình cờ có một ga tàu điện ngầm gần đó, vì vậy cậu quyết định trải nghiệm một chút.

Đi theo đám đông chen vào tàu điện ngầm, cậu sắp bị chen lấn đến hít thở không thông, dù có hối hận cũng không thể trở lại được. Cậu chỉ có thể co người lại để tránh bị tiếp xúc thân thể với người khác, sau đó tập trung nghe thông báo của nhà ga, thuận tiện cầu nguyện lúc đến trạm có thể thuận lợi chen xuống.

Bởi vì điện thoại di động không lấy ra được, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó, cũng may lúc này xung quanh không có mùi lạ, cậu còn có thể chịu đựng.

Ngay khi cậu đang buồn chán, cậu đột nhiên ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt có chút tươi mát.

Mùi hương không giống nước hoa, phảng phất có mùi thơm mát sạch sẽ như hương bồ kết, khiến cậu không thể không truy tìm ngọn nguồn của mùi hương này.

Sau đó, cậu nhìn thấy một thiếu niên đeo cặp đang đứng trước mặt cậu không xa.

Thiếu niên mặc đồng phục học sinh, ngoan ngoãn đứng, chắc là học sinh cấp 3 nào đó được nghỉ cuối tuần.

Thiếu niên khuôn mặt như ngọc, ánh mắt sạch sẽ sáng ngời, dáng người cao lớn đĩnh bạt, nhưng hiếm có nhất chính là khí chất thuần khiết không bị thế gian làm ô nhiễm, thoạt nhìn giống như một học sinh đơn thuần không rành thế sự.

Quý Vọng Xu không khỏi hai mắt sáng ngời, đúng lúc này tàu điện ngầm đến, rất nhiều người lên xuống, nhân lúc này cậu cố ý đến đứng ở trước mặt thiếu niên.

Vừa tới gần, thân hình cao lớn của thiếu niên đã bao phủ lấy cậu, hơi thở phả vào chóp mũi đột nhiên nồng đậm hơn, khiến cậu mê mẩn không thôi.

Wow...Anh trai nhỏ vừa đẹp trai vừa thanh thuần như vậy, thật sự câu mất tâm cậu rồi!

Nam sinh đeo cặp sách hơi cúi đầu, nhìn thấy một thanh niên anh tuấn đang mỉm cười với mình, khiến hắn lập tức đỏ mặt, nhịn không được hơi hơi nghiêng đầu.

Quý Vọng Xu rất hài lòng với phản ứng của thiếu niên, liếʍ liếʍ cánh môi, hơi xoay thân thể một chút, đặt cặp mông tròn trịa phì nộn ở giữa hai chân thiếu niên, cũng theo dòng người di chuyển, cố ý hay vô tình mà cọ xát.

Thiếu niên còn là học sinh cấp 3 sao có thể từng trải qua chuyện này, sau khi cảm nhận được mông thịt mập mạp cọ xát trên người mình, ngay lập tức liền cứng, vật trong giáo phục xấu hổ mà nhô lên.

Thiếu niên nhớ đến nụ cười thân thiện vừa rồi của thanh niên, chính mình lại tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não mà dùng vật kia chống vào giữa mông người ta, thật sự là rất quá đáng.

Hắn vốn muốn lui về phía sau, ít nhất đừng dán chặt như vậy, nhưng hắn mới vừa lùi một bước liền bị người phía sau không kiên nhẫn đẩy về phía trước, lập tức dán đến càng chặt.

Xong rồi... Anh ấy chắc chắn phát hiện ra rồi!

-------