Xuyên Nhanh: Làm Ô Uế Thanh Thủy Văn

Chương 2: Bạn Học, Em Cứng Rồi À?

Nhìn thấy anh trai nhỏ quay đầu lại, khi nhìn hắn lộ ra một tia kinh ngạc cùng khó tin, điều này càng làm cho hắn cảm thấy xấu hổ, nhưng hắn lại không khống chế được phản ứng của thân thể, hận không thể chết ngay tại đây.

"Bạn học, em cứng rồi à?" Quý Vọng Xu nhìn khuôn mặt thiếu niên trắng nõn đỏ bừng, dáng vẻ ngượng ngùng càng khiến cậu miệng khô lưỡi khô.

Thiếu niên nghe thấy cậu thấp giọng hỏi chính mình, thanh âm cũng vô cùng dễ nghe. Nhưng câu hỏi như vậy hắn có thể nào không biết xấu hổ mà trả lời chứ, chỉ có thể yên lặng cúi đầu không nói một lời.

Nhưng rất nhanh, hắn liền nghe thấy thanh niên tinh tế trấn an: "Không có chuyện gì, bạn học, đừng thẹn thùng như vậy, đây là phản ứng sinh lý bình thường, chỉ có thể nói rằng em rất khỏe mạnh thôi."

Nghe cậu nói xong cái này, thiếu niên thậm chí còn xấu hổ hơn, bản thân không biết xấu hổ sinh ra ảo tưởng du͙© vọиɠ với cậu, nhưng đối phương vẫn thiện lương khuyên chính mình như vậy.

Quý Vọng Xu thực sự yêu chết phản ứng ngây ngô của thiếu niên, cười tủm tỉm một tiếng, đưa tay sờ lên chỗ phồng lên trên giáo phục: “Thực sự không cần phải thẹn thùng, bất quá em nhất định không thể xuống xe được, để anh giúp em đi."

Nói xong thiếu niên thấy bàn tay thon mềm cách lớp quần xoa bóp dươиɠ ѵậŧ của mình. Kɧoáı ©ảʍ đột ngột dâng lên khiến người hắn run lên, toàn thân cứng đờ.

Hắn không phải chưa từng an ủi qua, nhưng thường chỉ để đối phó với việc này. Nhưng vì sao anh trai nhỏ trước mắt chỉ cách quần xoa nắn côn ŧᏂịŧ một chút mà đã đạt được kɧoáı ©ảʍ lớn như vậy.

Cảm giác sung sướиɠ chưa từng có này khiến thiếu niên không thể cự tuyệt, ngược lại hơi hơi ưỡn hông, để mặc hạ thân của mình vào tay thanh niên tùy ý cậu đùa bỡn.

Cảm nhận được độ lớn của thiếu niên trung học, Quý Vọng Xu không khỏi nuốt nước miếng, trực tiếp thò tay vào trong quần đồng phục học sinh rộng thùng thình, trực tiếp nắm lấy côn ŧᏂịŧ căng phồng không chút phòng bị của nam sinh.

"Ưʍ...!"

Thiếu niên sảng khoái đến mức thở hổn hển, lần này không phải xuyên qua tầng vải nắn bóp, mà tiếp xúc trực tiếp, hắn có thể cảm nhận được bàn tay mềm mại đang qua lại di chuyển trên côn ŧᏂịŧ, ngón tay linh hoạt chuyển động.

“Thật lớn, cứng quá.”

Quý Vọng Xu nhịn không được cảm thán, khiến cho dươиɠ ѵậŧ của thiếu niên trong tay cậu hưng phấn nhảy dựng lên.

Cậu có chút hối hận, bởi vì hôm nay cậu mặc một chiếc quần jean bó sát, tuy có thể phô bày được đường cong của mông và chân một cách hoàn mỹ, vô cùng mê người nhưng lại không dễ cởi ra để có thể cùng thiếu niên ở trên xe điên đảo làʍ t̠ìиɦ một hồi.

Trên tay loát động ©ôи ŧɧịt̠, cậu cũng đã nổi lên du͙© vọиɠ, dưới thân chảy ra chút nước da^ʍ, chắc chắn qυầи ɭóŧ phía dưới cũng đã ướt rồi.

Nhìn mọi người xung quanh, cậu bất đắc dĩ nghĩ: Thôi, hôm nay coi như làm việc thiện, cho em trai nhỏ thoải mái một trận vậy.

Cậu tăng tốc, dùng đầu ngón tay vuốt ve mắt qυყ đầυ, gắt gao nắm lấy gậy thịt đang cương cứng, thỉnh thoảng lại xoa xoa túi tinh hoàn.

Dù sao thiếu niên cũng đang rất non nớt, không có kinh nghiệm, ở nơi công cộng trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, Quý Vọng Xu rất nhanh cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm, thiếu niên run rẩy bắn vào lòng bàn tay cậu.