Tộc trưởng nhặt về một con Hồ ly xinh đẹp, đúng là một chuyện hiếm lạ.
Tính tình Hô Na Sách lạnh lùng, tư chất rất tốt, từ khi hóa hình đến nay đều rất khó hòa đồng với đám Lang yêu cùng thế hệ, nhiều năm cô đơn lẻ bóng, trước giờ toàn bộ tộc nhân chỉ cảm thấy hắn thích ở một mình, chưa từng biết lại có sở thích nuôi sủng vật.
“Ai nha, con hồ ly kia là hồ ly cái hay hồ ly đực?” Tộc nhân mới vừa sờ qua Cơ Miên Hoan đột nhiên thấp giọng kêu lên.
Bạn lữ của cô sờ cằm, trầm ngâm một lát kết luận: “Có lẽ là hồ ly cái.”
Hồ ly giống cái so với giống đực càng thêm mềm mại xinh đẹp, chắc chắn con Cửu Vĩ Hồ kia là giống cái.
“Nếu ở bên cạnh tộc trưởng, có tộc trưởng trợ giúp hóa hình.” Một tộc nhân thuận miệng cười cười nói: “Không phải là con dâu nuôi từ bé hay sao.”
Tộc nhân nói nói cười cười phân tán bốn phía trở về nhà, Viêm Địa lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh ban đầu, Hô Na Sách ôm Cơ Miên Hoan về lại động phủ tu luyện, sau đó lập tức thể hiện vẻ mặt ghét bỏ mà xách sau gáy Cơ Miên Hoan ném ra ngoài.
Bạch hồ ly nằm rạp trên mặt đất, xoay người đứng lên run run phủi bụi trên người, lắc người một cái hóa thành hình người mỹ lệ.
Tiếng cười trầm thấp lười biếng khiến cho tai Lang yêu giật giật, trong chớp mắt lại có một trận gió nhẹ lướt qua trước mặt Hô Na Sách.
Hô Na Sách rất ghét bỏ việc Cơ Miên Hoan lại gần mình, dưới lòng bàn tay hắn theo bản năng tụ lại yêu lực muốn bức lui Cơ Miên Hoan, đột nhiên có một luồng hơi thở ấm áp lướt nhanh từ sau cổ gáy trải dài xuống sống lưng.
Cảm giác này cực nhanh, làm Hô Na Sách không thể không nghi ngờ đó là ảo giác của mình, hắn lấy lại tinh thần, chóp mũi Cơ Miên Hoan rất nhanh chạm vào chóp mũi của hắn.
Đôi mắt màu lam kia dường như trong giây phút ngắn ngủi biến thành màu đỏ đậm như áng mây đỏ tía dưới chân trời, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục thành màu lam trong trẻo thuần khiết.
Ánh trăng tĩnh mịch và đẹp đẽ bên ngoài động phủ xuyên vào bên trong rơi trên mái tóc bạc trắng trở nên cực kỳ thanh tú, lông mày và lông mi Cơ Miên Hoan giống như kết thành sương hoa, khi cười khẽ làm hơi thở ấm áp phả vào trên mặt Hô Na Sách.
Đầu ngón tay hóa thành vuốt Lang bén nhọn, hùng hổ doạ người phá vỡ không khí ám muội lúc này, Cơ Miên Hoan nhướng mày lui về phía sau, thay đổi ánh mắt, cười nhẹ nói: “Lang con, ngươi đối xử với con dâu nuôi từ bé như vậy sao?”
Hô Na Sách thu hồi yêu lực trên đầu ngón tay, dần dần biến trở về bình thường, hắn cố gắng giấu đi ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Cơ Miên Hoan.
Hồ yêu này lại có độ ấm.
Cả động phủ đen nhánh, đột nhiên xuất hiện một chút màu lam của ánh huỳnh quang.
Những yêu lực đang tản mát trong không trung, giờ đây lại thân mật mà tụ tập bên cạnh Cơ Miên Hoan, y sửng sốt một chút, duỗi tay đυ.ng vào yêu lực rồi nhìn về phía Hô Na Sách nói: “Yêu Hạch của ngươi bị thương tổn?”
Nhãn hồn của Cơ Miên Hoan có thể nhìn thấy dưới eo bụng Hô Na Sách cách mấy tấc có một viên Yêu Hạch cường đại.
Hiện giờ đang có yêu lực không ngừng chui ra từ bên trong, cùng với sự chuyển động của yêu lực, tốc độ tản mát càng nhanh hơn.
Y chỉ biết căn cơ của Hô Na Sách có tổn hại, nhưng chưa từng nghĩ lại nghiêm trọng đến mức này.
Trách không được vị Lang yêu được mệnh danh là đứa con cưng của trời mà Cơ Miên Hoan đã nghe tên nhiều năm, hiện giờ tốc độ tu luyện lại không theo kịp y.
Lúc còn chưa hóa hình, Cơ Miên Hoan từng trốn khỏi Linh Kính ra ngoài, vô tình gặp qua Hô Na Sách một lần.
Bóng dáng Lang yêu mạnh mẽ dưới ánh trăng, đứng trên ngọn núi cao cao, dưới mặt trăng dụ hoặc thét dài.
Ánh sáng màu lam trên người chuyển động, sau đó đứng giữa đất trời khiến cho linh lực điên cuồng phun trào, trên người nó như có một vòng lốc xoáy, mãnh liệt cướp đoạt linh lực bốn phía rồi ngưng tụ ra một viên Yêu Hạch cường đại.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên khô héo trắng xám, Cơ Miên Hoan trốn ở một bên, may mắn trên người có cất giữ bảo khí mới không bị ảnh hưởng.
Chờ khi y lại thò đầu ra, lén nhìn trộm qua kẽ lá, Lang yêu trẻ tuổi kia đã hóa thành một thiếu niên với gương mặt tuấn lãng, thần sắc lãnh đạm cứng rắn.
Thiếu niên có dáng người cao lớn, màu da bánh mật trần trụi, hai đường cong mơ hồ có vẻ rất căng đầy kéo dài từ thắt lưng xuống phía dưới.
Cơ Miên Hoan còn muốn nhìn nhiều thêm vài lần, lại bị vị thiếu niên Lang tộc kia liếc mắt phát hiện.
Y hốt hoảng muốn giơ chân chạy trốn, nhưng bị Hô Na Sách dễ dàng bắt lấy xách một chân lên.
Cơ Miên Hoan còn chưa hóa ra hình người đang múa may quơ quơ ba cái móng vuốt khác, ríu rít hung hăng kêu to uy hϊếp, thiếu niên Lang tộc không hiểu y nói gì, chỉ thả y xuống dưới đất.
“Trở về đi, bên ngoài nguy hiểm, ngươi còn quá nhỏ.”
“Chít chít?” Cơ Miên Hoan chỉ có ba cái đuôi ngẩng đầu lên nhìn Hô Na Sách, sau đó lắc lắc đuôi rời đi.
Không biết vì sao khi trở lại Linh Kính thì phát ngốc suốt ba ngày, Cơ Miên Hoan nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của thiếu chủ với khí tức cường đại.
Từ trước đến nay đối với chuyện tu luyện, tiểu hồ ly chỉ nghĩ rằng được ngày nào hay ngày ấy, nhưng bây giờ lại chủ động bò dậy từ chiếc giường bạch ngọc trong động phủ của mình, lén lút siêng năng tu luyện.
Có lẽ là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi ý chí chiến đấu, có lẽ là vì trong lòng háo thắng muốn ganh đua so tài, Cơ Miên Hoan muốn lấy dáng dấp hình người đứng ở trước mặt thiếu niên kia, ít nhất không cần phải ngẩng đầu.
Thiếu chủ Lang tộc ngày xưa gặp qua một lần đã không còn nhớ y, Cơ Miên Hoan cũng tỏ thái độ giống như chưa từng gặp qua Hô Na Sách, chỉ nâng mắt cong cong cười nói: “Lang con, nhớ kỹ tên của ta.”
Lông mày đối phương giật giật, Cơ Miên Hoan ghé sát vào tai Hô Na Sách, cụp mắt thân mật nói: “Cơ Miên Hoan.”
Bóng người của Cơ Miên Hoan rất nhanh đã kéo dài khoảng cách, trước khi Hô Na Sách động thủ thì biết điều rút lui.
Hô Na Sách nhăn mày híp mắt, xem hành vi này của Cơ Miên Hoan là một loại kɧıêυ ҡɧí©ɧ trên phương diện thực lực.
“Dễ nghe không?” Cơ Miên Hoan có chút chờ mong nhìn về phía Hô Na Sách: “Là do một vị tiên quân ở tu chân giới lấy cho ta.”
“Phương pháp khôi phục tổn hại?” Hô Na Sách nhướng mày hừ nhẹ một tiếng, không muốn nhiều lời dây dưa mà trực tiếp hỏi.
“Ngươi nóng lòng như vậy, cũng không biết dỗ dành ta, nếu dỗ dành đến mức ta đầu óc choáng váng, chẳng phải ngươi sẽ tùy ý muốn làm gì thì làm hay sao?” Vẻ mặt Cơ Miên Hoan lộ ra khó xử, y nhìn sắc mặt Hô Na Sách càng ngày càng đen, cười trộm nói: “Nếu ngươi muốn nghe, vậy lại gần đây một chút, ta nói cho ngươi biết.”
Hô Na Sách không rõ lắm lập tức xích lại gần, Cơ Miên Hoan lộ ra ý cười nhàn nhạt nơi đáy mắt, ở bên tai Hô Na Sách nhẹ giọng mập mờ nói: “Song tu.”
Tác giả có lời muốn nói:
(„ಡωಡ„) chuẩn bị làm một chút chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không phải song tu.
Nhắc nhở lần nữa, không nên đứng sai trạm ——