Lang Thập Lục đặt móng vuốt nhỏ của mình lên bộ lông dày dặn của Hô Na Sách, nó ngáy khò khò sau đó trở mình, lại ủi ủi chóp mũi vào cơ thể Cơ Miên Hoan đang nằm bên cạnh.
Cơ Miên Hoan mở to mắt, dùng đuôi đem nó và mấy Lang con khác cuộn tròn lại nằm cùng một chỗ.
Nhóm Lang con chơi đến mệt mỏi, rất nhanh đã cuộn tròn lại rồi chen chúc nằm cùng nhau, ngoan ngoãn ngủ yên, chợt có một con từ trên lưng Hô Na Sách trượt xuống, may mắn được Cơ Miên Hoan nhanh chóng dùng đuôi vớt trở về.
Cơ Miên Hoan híp nửa mắt, liếc qua Hô Na Sách khẽ cười một tiếng: “Thân hình của Lang quân thoạt nhìn rất bá đạo, không ngờ lúc này trong lòng lại tinh tế đến vậy.”
Lúc đến nhanh như chớp, lúc đi lại bận tâm đám Lang con trên lưng nên cố gắng thả chậm bước chân.
Cách Viêm Địa còn một đoạn, Cơ Miên Hoan nhắm mắt ngủ một chút, cái đuôi nhịn không được cọ qua cọ lại trên gương mặt đầy lạnh lùng của Hô Na Sách.
Lúc lông đuôi xù xù cọ qua miệng, đôi mắt màu vàng kim của Hô Na Sách hơi lóe lên, sau đó chán ghét dùng răng nanh sắc bén mà hung hăng cắn xuống.
Đáng tiếc cái đuôi giống như có mắt, phản ứng nhanh chóng lanh lẹ, lúc sắp bị răng Lang yêu cắn ngang lại đột nhiên giảo hoạt tránh thoát.
“Đáng tiếc, chậm một bước.” Cơ Miên Hoan thì thầm, buồn cười nói, thân hình y có chút rung động giống như cố ý gãi qua chỗ ngứa bên hông Hô Na Sách.
Chỉ cắn được một miệng đầy không khí, cả người Hô Na Sách buồn bực khó chịu, hắn muốn xoay người cho con hồ ly Cơ Miên Hoan đang run rẩy kia mấy cái móng vuốt, nhưng phải quan tâm đám Lang con trên lưng nên chỉ đành thấp giọng cảnh cáo, nói: “Không cho phép ngươi tiến vào Viêm Địa.”
“Tại sao vậy?” Cơ Miên Hoan ra vẻ đáng thương nhưng ngược lại ánh mắt Hồ ly cứ chuyển động không ngừng, mí mắt cong cong nói: “Ngươi muốn đem ta giấu đi sao, kim ốc tàng kiều, Lang quân muốn xây cho ta cái kim ốc sao?”
“Nhiều lời nữa.” Hô Na Sách lạnh lùng nói: “Ta đánh ngươi chui thẳng vào quan tài.”
Cơ Miên Hoan than khóc một tiếng, vẻ mặt yếu ớt oán giận nói: “Được rồi, ta nghe theo ngươi là được chứ gì.”
Bóng đêm dày đặc, Hô Na Sách trở về Viêm Địa giao đám Lang con cho trưởng bối còn đang chờ đợi, bọn họ thấy Hô Na Sách trở về, sôi nổi vây quanh con non ôm lấy ôm để, lại nhìn về phía Tộc trưởng nói lời cảm tạ.
Một vài tộc nhân chưa từng gặp qua Cửu Vĩ Hồ, không khỏi giáng mắt nhìn chằm chằm vào con Hồ ly xinh đẹp lười biếng đang nằm trên lưng Hô Na Sách.
Hô Na Sách không nói tiếng nào với Cơ Miên Hoan đang rung động trên lưng, lập tức khôi phục hình người, từ trên cao nhìn xuống Cửu Vĩ Hồ vừa bị ngã trên mặt đất đang nghiêng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt màu lam gợn nước dập dờn, dường như đang giận cũng dường như đang vui, mang theo một chút oán trách và vẻ quyến rũ.
“Tộc trưởng đại nhân, Cửu Vĩ Hồ này từ nơi nào tới?” Một tộc nhân tò mò hỏi.
Không thể trách tại sao hắn đặt câu hỏi này, năm tộc trong Yêu giới tạo thành thế chân vạc, Phượng, Long, Hổ, Hồ, Lang.
Hồ tộc là một tộc lớn, còn là chín đuôi, thân phận và địa vị nhất định không tầm thường.
Trong năm tộc này có Phượng tộc thống lĩnh vũ tộc, Long tộc thống lĩnh hải tộc, trên mặt đất có ba tộc lớn là Hổ Hồ Lang.
Trong đó, Hồ tộc không biết tại sao nhiều năm qua thực lực lại giảm sút, dần dần không ai kế thừa.
Hô Na Sách mang theo Cơ Miên Hoan về Viêm Địa, cũng có ý định muốn tìm hiểu tin tức về nguyên nhân này.
Chỉ vì Lang tộc cũng xuất hiện hoàn cảnh khó khăn giống Hồ tộc, đám Lang con hậu bối hóa hình chậm chạp, tốc độ tu luyện rõ ràng không thể sánh bằng trăm năm trước.
Cứ mỗi ba mươi năm, loại cảm giác này lại càng thêm rõ ràng.
Trăm năm trước, Phụ vương trao lại vị trí Tộc trưởng cho Hô Na Sách thì lập tức phi thăng thượng giới, nhắc nhở hắn cần phải tăng thực lực lên, nhanh chóng đột phá để kế thừa Vương vị.
Truyền thừa Vương vị không chỉ là một thân phận, Lang quân được truyền thừa cũng sẽ kế thừa thần thức của nhiều đời Lang Quân để lại trước đó.
Trong thần thức chắc chắn có thứ gì đó vô cùng quan trọng, Hô Na Sách suy đoán trong truyền thừa có thể biết được nguyên nhân liên quan đến sự suy yếu của Lang tộc, nếu tìm được nguyên nhân gốc rễ, vậy cũng có thể giải đáp được nghi vấn mấy chục năm nay, chấn chỉnh lại bộ tộc.
Có thể trước kia Hô Na Sách tích tụ nhiều phiền muộn trong lòng nên dẫn đến tẩu hỏa nhập ma làm tổn thương căn cơ.
Hiện giờ áp lực tồn vong của bộ tộc đè nặng lên vai, đây cũng là nguyên nhân làm hắn vô cùng kiệm lời ít nói, cũng chưa từng tâm sự cùng ai.
Tu vi 300 năm chưa từng tiến triển, yêu lực trên người cũng không ngừng chậm rãi thoát ra cùng với mức độ tổn hại của Yêu Hạch.
Tâm ma quấn thân, không cách nào cởi bỏ.
Tam giới hiểm ác, các tộc trong Yêu giới ở thế cân bằng cũng chỉ là vẻ bề ngoài, hắn nhất định phải bảo vệ được tộc nhân.
Trên đất liền, ba tộc lớn không quấy rầy lẫn nhau, nhưng Hổ tộc luôn có dã tâm bừng bừng, mấy năm gần đây bắt đầu thường xuyên quấy rối Hồ tộc, rõ ràng là cố ý, muốn thâu tóm hết tài nguyên và lãnh địa của Hồ tộc.
Bây giờ trao đổi điều kiện với Hồ ly, hắn làm thế nào cũng không thể cự tuyệt.
Hồ ly nằm trên đất nhẹ nhàng kêu một tiếng, như nghe không hiểu Lang yêu kia đang nói gì, chỉ chớp mắt mấy cái rồi ngoan ngoãn bò dậy.
Nó đi đến bên người Hô Na Sách vòng qua vòng lại quanh chân hắn, cuối cùng lười nhác mà cuộn tròn lại nằm bất động.
“Còn chưa hóa hình sao?” Hồ ly lúc thu nhỏ lại thì trở thành bộ dáng diễm lệ, một Lang yêu cái nhịn không được duỗi tay ra muốn sờ.
Ánh mắt Hô Na Sách lạnh lùng muốn ngăn lại, ai ngờ Hồ ly bên chân giống như một linh thú chưa khai mở linh trí, hỗn độn vô tri, giờ đây đang vui sướиɠ mà kêu lên một tiếng, chủ động dùng đầu cọ cọ bàn tay đang đưa qua đây.
Cơ Miên Hoan còn muốn diễn trò giả ngây giả dại, nhưng bỗng nhiên bị một đôi tay ấm áp ôm lên, y giống như rất vô tội nghiêng đầu, ánh mắt nghi ngờ, phát ra một tiếng kêu to.
Lang yêu vây quanh Cơ Miên Hoan càng ngày càng nhiều, yêu lực trên người y cũng không cường thế, chỉ có một tầng mỏng manh, yếu ớt, đến mức không cẩn thận thì sẽ không cách nào cảm nhận được.
Tất cả Lang yêu chỉ xem y như một tiểu hồ ly không cẩn thận chạy ra khỏi lãnh địa Linh Kính của Hồ tộc.
“Nhặt được.” Hô Na Sách dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào l*иg ngực bạch hồ ly, nói với tộc nhân: “Quay về cả đi.”
Cơ Miên Hoan nằm trong vòng tay Hô Na Sách lõm bõm kêu to, bị hắn ôm chặt trong ngực vỗ vỗ, bàn tay Hô Na Sách giống như vô ý có chút dùng sức mà đặt vào cái cổ yếu ớt mảnh khảnh của Hồ ly, giống như cảnh cáo, nói: “An phận một chút.”