“Thanh Dương đâu, không có cậu ấy, chúng ta làm sao về ký túc xá bây giờ?” một nữ sinh hỏi.
Cố Thanh Dương là chủ tịch hội học sinh, anh quen biết với tất cả các dì quản lý của ký túc xá, rất có mặt mũi.
Cố Thanh Dương nói với đám người Tùy Dực: “Các cậu đợi tôi một lát, tôi đưa các bạn nữ về ký túc xá trước.”
“Chúng tôi không sao, dì Lưu rất dễ nói chuyện lắm!” Trương Giang nói.
“Để anh Diệu đi gọi cửa, dì Lưu rất thích anh Diệu.” ai đó cười nói.
“Anh Diệu đâu?”
Tùy Dực quay lại nhìn, thấy Khương Thừa Diệu đã rẽ vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh ký túc xá.
Họ quay lại dưới ký túc xá, dựa vào cửa sổ phòng của dì quản lý, gọi “mẹ”.
Dì Lưu mặc áo khoác bước ra, mặt mày rất đen: “Đã tắt đèn rồi, các cậu ở lớp nào, để lại tên hết đi!”
Ngay lập tức có bạn học mang một túi đồ ăn đến: “Bạn học chúng cháu mừng sinh nhật!”
“Sinh nhật 18 tuổi!”
“Sinh nhật 18 tuổi rất quan trọng!”
Dì Lưu không nhịn được mà bật cười, nói: “Ai mừng sinh nhật 18 tuổi, nhân vật chính đâu?”
“Cậu ấy không có ở đây, ngày mai sẽ bảo cậu ấy đến gặp dì, dì Lưu ơi mau mở cửa đi, cháu sắp không nhịn được nữa rồi!”
Dì Lưu mở khóa cầu thang, mọi người chạy lên lầu, dì Lưu ngửi thấy mùi rượu trên người bọn họ: “Nhịn một chút đi, các thiếu gia à!”
Tùy Dực đi theo mọi người lên lầu, cười gật đầu với dì Lưu: “Cảm ơn dì Lưu.”
“Các cậu cũng hay nhỉ. Còn cả cậu nữa, Lăng Tuyết Trúc.” dĩ nhiên dì Lưu biết bọn họ là người ở phòng 408.
Lăng Tuyết Trúc mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Phiền đi rồi.”
Khi bọn họ lên đến tầng bốn, lại nghe thấy tiếng dì Lưu mắng đám người Khương Thừa Diệu, Tùy Dực nhìn xuống, thấy Khương Thừa Diệu đang cầm theo túi đồ từ cửa hàng tiện lợi, từ từ đi lên lầu.
Cậu và Lăng Tuyết Trúc về phòng trước, cậu vào nhà vệ sinh, khi trở ra đã thấy Khương Thừa Diệu về phòng.
Khương Thừa Diệu để một chai nước lên bàn cho từng người, đến lượt cậu, hắn lại mở nắp chai, giả vờ đậy lại, sau đó cười đưa tay tới, đưa cho cậu.
Ánh mắt hắn nhìn cậu như cười như không, rất nồng nhiệt nhưng cũng rất kín đáo.
Trái tim Tùy Dực đập thình thịch, vươn tay nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”
Khương Thừa Diệu kéo ghế ngồi xuống, mở chai nước uống một ngụm.
Tùy Dực cũng uống một ngụm, quay đầu nhìn Lăng Tuyết Trúc. Lăng Tuyết Trúc đã cởi giày, đi ra ban công rửa mặt.
Hôm nay không có buổi phát sóng trực tiếp, camera đều đã tắt. Có lẽ vì lý do này, nêb mọi người đều rất tự nhiên.
Kể cả Lăng Tuyết Trúc, cũng không vào bên trong rèm để thay đồ ngủ, y trực tiếp đứng bên dưới thay đồ, lộ ra phần eo trắng nõn săn chắc, như một cành trúc tuyết.
Nhưng Tùy Dực không quan tâm đến thân hình đẹp như tiên của y, cậu rửa mặt xong, là người đầu tiên lên giường.
Con người đều là động vật nhận thức rất muộn, sau khi mọi chuyện đã xảy ra, mới tự phát giác. Tùy Dực suy nghĩ từ đầu đến cuối, mới nhận ra mình đã quá chậm hiểu.
Khương Thừa Diệu luôn thích trêu chọc cậu, không phải đây thường là cách thể hiện tình cảm của con trai sao?
Cậu còn đang suy nghĩ, thì thấy Khương Thừa Diệu cũng lên giường, hắn ở đối diện hỏi: “Ngày mai cậu định về như thế nào, về Đông Sơn à?”
Tùy Dực “Ừm” một tiếng, nằm xuống, nói: “Tôi bắt xe taxi.”
“Tôi lái xe máy về.” Khương Thừa Diệu hỏi: “Có cần tôi chở cậu một đoạn không?”
“Hay là về với tôi đi.” Cố Thanh Dương nói: “Đúng lúc tôi cũng định ghé nhà cậu một chuyến.”