Sau Khi Xuyên Game, Tôi Vác Cuốc Đi Chiếm Địa Bàn Của Tà Thần

Quyển 1 - Chương 27: Một Đêm Kinh Dị

Mục Tư Thần khi mới trở lại hiện thực đã trôi qua một đêm cực kỳ kinh dị.

Nguồn gốc của sự kinh dị này đến từ Hạ Phi.

Sau khi cậu nhét thú bông bạch tuộc vào trong chăn, Hạ Phi đầu tiên là nhìn chằm chằm thú bông trong chốc lát, sau đó cười cười nói: “Được rồi, không giành mì với cậu nữa. Tôi gọi đồ ăn bên ngoài.”

Không qua một lát, Hạ Phi xuống lầu rồi xách theo bốn món một canh đi lên, đặt ở trên bàn sách của Mục Tư Thần, nhiệt tình mời: “Tới nào, cùng ăn đi, tôi không ăn hết.”

Hoàn cảnh gia đình của Hạ Phi không tồi, ngày thường thỉnh thoảng cũng sẽ gọi mấy món mời bạn cùng phòng cùng ăn. Mục Tư Thần thấy vẻ mặt cậu ta bình thường, cho rằng sau khi không nhìn thấy thú bông bạch tuộc nữa, Hạ Phi đã khôi phục bình thường.

Đối với một nam sinh viên trẻ tuổi, ăn một ly mì cũng chỉ đủ nhét kẽ răng mà thôi, Mục Tư Thần hoàn toàn chưa no, thấy Hạ Phi hết sức nhiệt tình thì liền gắp một miếng thịt kho tàu.

Mới vừa bỏ thịt vào trong miệng, Hạ Phi liền đè bả vai của Mục Tư Thần từ phía sau, cười nói: “Anh Mục à, cho tôi nhìn thú bông bạch tuộc thêm một cái đi.”

Hạ Phi ngày thường đều gọi Mục Tư Thần là Tiểu Mục, Thần Thần, khi trêu chọc còn sẽ gọi Tư Tư, có khi nào kêu anh đâu!

Mục Tư Thần “cạch” một tiếng buông đũa, xoay người lên giường, đưa lưng về phía Hạ Phi nói: “Tôi không đói, chơi game cả ngày có hơi buồn ngủ, ngủ trước đây.”

Cậu ôm chặt thú bông bạch tuộc vào trong ngực, dùng chăn che kín lại, sợ bị người khác cướp đi.

Toàn bộ giường tầng trong ký túc xá của bọn họ đều là ngủ ở trên, phía dưới là bàn học.

Hạ Phi ngẩng đầu nhìn chằm chằm giường của Mục Tư Thần trong chốc lát, “xì” một tiếng: “Không cho chơi cũng không cho nhìn, cũng có phải thứ gì tốt đâu chứ. Đồ ăn ngon thế này, tôi ăn một mình!”

Giọng điệu cậu ta cực kỳ tự nhiên, giống y như bình thường, Mục Tư Thần thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Mục Tư Thần ở trên giường nghe tiếng của Hạ Phi, nghe được bạn cùng phòng đi rửa mặt sau khi ăn cơm xong, sau đó tắt đèn, cũng xoay người lên giường.

“Ngồi xe lửa cả một ngày, mệt muốn chết, mình cũng ngủ sớm một chút thôi.” Hạ Phi nằm ở trên giường nói.

Lúc này mới chỉ 8 giờ tối, theo lý thuyết chính là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm.

Nhưng Mục Tư Thần quá mệt mỏi, thời gian trong thế giới hiện thực không trôi đi, nhưng thể lực và tinh thần cậu tiêu hao ở thế giới khác là thật.

Mặc dù vẫn có chút đề phòng với Hạ Phi, mí mắt của Mục Tư Thần vẫn càng ngày càng nặng, dần dần ngủ mất.

Thế giới hiện thực khiến cho Mục Tư Thần an tâm, ký túc xá quen thuộc và chăn mềm mang lại cho cậu cảm giác an toàn cực lớn, đêm nay Mục Tư Thần ngủ rất sâu, cũng không mơ mộng gì cả, mãi cho đến nửa đêm nhận thấy được có một bàn tay đang sờ loạn ở trong chăn, cậu mới tỉnh giấc toát mồ hôi lạnh, bắt lấy cái tay kia.

“Hạ Phi?” Trong bóng đêm, Mục Tư Thần mơ hồ thấy rõ chủ nhân cái tay này là Hạ Phi.

Đây là giường tầng trên, sao Hạ Phi lại lên trên giường của cậu?

Mục Tư Thần vội mở di động ra, thời gian hiển thị trên điện thoại là hơn 3 giờ sáng.

Cậu mở ra đèn pin, một chùm sáng chiếu vào trên mặt Hạ Phi.

Chỉ thấy Hạ Phi mặc đồ ngủ, không biết đã leo lên trên giường cậu từ khi nào, đang lục lọi trong chăn của cậu.

“Hơn ba giờ đêm, cậu muốn làm cái gì thế hả?” Mục Tư Thần dùng đèn pin chiếu vào mắt của Hạ Phi.

Mắt của Hạ Phi bị ánh sáng chiếu vào làm cho không thoải mái, nửa híp mắt nói: “Ngủ đến nửa đêm tỉnh, có hơi nhàm chán, muốn mượn thú bông của cậu ôm ngủ.”

Mục Tư Thần lạnh nhạt nói: “Không cho mượn, tự ôm gối của cậu đi.”

“Xùy, keo kiệt.” Hạ Phi bất mãn nói, “Thú bông của cậu trông đàn hồi thần thánh lắm, ôm vào nhất định rất đã, giống như đắm chìm trong ánh sáng thiêng liêng luôn ấy.”

Mục Tư Thần: “……”

Có thể đừng đặt hai từ đàn hồi và thần thánh này cùng nhau được không?

“Đi xuống, đừng ép tôi đẩy cậu đấy.” Mục Tư Thần đặt bàn tay lên ngực của Hạ Phi.

“Được được được, tôi về ôm gối vậy.” Hạ Phi ngoan ngoãn mà leo xuống giường.

Mục Tư Thần quay lưng lại, nhíu chặt mày.

Bộ dạng của Hạ Phi quá quái lạ rồi.

Hạ Phi cho dù là giọng điệu, thần thái còn có cách nói chuyện thì cũng đều không hề khác bình thường, ngay cả biểu cảm bị bắt quả tang khi leo lên giường cậu cũng giống y như bình thường, duy nhất chỉ có thái độ đối với thú bông bạch tuộc là không bình thường đến mức làm cho người ta khủng bố.

Mục Tư Thần vùi đầu vào trong chăn, bóp xúc tu thú bông bạch tuộc thấp giọng hỏi: “Cuối cùng là sao đây?”

Cậu đặt xúc tu ở giữa mày của minh, lại không nhận được bất kỳ thông tin gì của Tần Trụ.

Thú bông bạch tuộc thậm chí còn nhắm mắt lại, tựa như Tần Trụ cũng đang ngủ.

Hơn nửa đêm, Mục Tư Thần cũng không thể chạy ra khỏi ký túc xá, chỉ đành phải ôm thú bông càng chặt hơn, cảnh giác mà nghe động tĩnh trong ký túc xá.

Mục Tư Thần vẫn luôn không dám ngủ, qua tầm một giờ, lúc bốn giờ sáng, cậu dần dần buồn ngủ, ý thức có chút mơ hồ.

Lúc này, giường của Hạ Phi nhẹ nhàng vang lên một tiếng.

Mục Tư Thần mở choàng mắt, chỉ cảm thấy giường của mình hơi hơi rung động một chút, Hạ Phi lại leo lên.

Mục Tư Thần tiếp tục giả bộ ngủ, vẫn không nhúc nhích.

Hạ Phi đứng trên thang giường, đưa đầu đến gần Mục Tư Thần, sau đó nhẹ nhàng thổi vào tai cậu, nhỏ giọng hỏi: “Anh Mục, ngủ rồi sao? Tôi không ngủ được.”

Mục Tư Thần chỉ xem như không nghe thấy.

Hạ Phi tiếp tục nói: “Anh Mục, thú bông bạch tuộc của cậu có bán không? Bao nhiêu tiền?”

Mục Tư Thần kiên cường mà giả bộ ngủ.

Hạ Phi giơ tay nhẹ nhàng chạm vào cổ của Mục Tư Thần, thấp giọng nói: “Không đúng, thú bông thần thánh như vậy, sao có thể sử dụng tiền để mua chứ? Quá không tôn trọng nó rồi. Mục Tư Thần, phải làm thế nào cậu mới có thể tặng tôi con thú bông bạch tuộc này hở?”

Mục Tư Thần đột nhiên tung chăn lên, bắt lấy tay của Hạ Phi, dùng sức đẩy cậu ta xuống giường.

Bởi vì Hạ Phi đang đứng ở trên thang, cũng không có hoàn toàn leo lên trên giường của Mục Tư Thần, cách mặt đất cũng không xa, cái đẩy của Mục Tư Thần chỉ khiến cho Hạ Phi ngã một mông xuống đất, khi ngã xuống còn bị trẹo chân, không có bị đập đầu.

“Ui da!” Hạ Phi ôm mắt cá chân nói, “Không cho thì thôi, làm gì mà ác dữ vậy?”

Mục Tư Thần mặc kệ cậu ta nói cái gì, cậu nhanh nhẹn nhảy xuống giường, sau đó dùng sức túm lấy tấm ra trải giường mỏng ở trên giường của Hạ Phi một cái, rồi xé tấm ra trải giường đó ra làm hai.

Cậu nhanh chóng lấy hai mảnh ra trải giường này trói tay chân của Hạ Phi lại.

Mục Tư Thần từng làm công ở công trường, từng học được nhiều cách thắt nút, cậu linh hoạt cột lại một nút, bảo đảm Hạ Phi càng giãy giụa dây thừng sẽ càng chặt.

“Làm cái gì vậy, chân tôi bị trặc rồi, đau quá!” Hạ Phi kêu lên, “Anh Mục, Tiểu Mục, Thần Thần, Tư Tư, Mục Tư Thần! Cậu làm tôi bị thương thành thế này rồi, không định bồi thường chút tiền thuốc men sao? Không cần đưa tiền, cứ lấy thú bông bạch tuộc thần thánh kia gán nợ là được rồi.”

Mục Tư Thần hoàn toàn không thể chịu đựng được Hạ Phi, cậu dùng sức kéo người ra ngoài cửa, ném Hạ Phi ở ngoài hành lang ở ký túc xá

Cậu khóa trái cửa phòng ký túc xá, cũng kéo hết bàn ghế trong phòng ký túc xá đến trước cửa, lấp kín cửa.

Hạ Phi dùng đầu tông cửa ở bên ngoài: “Anh Mục, cậu nhẫn tâm quá rồi đó, sao có thể nhốt tôi ở ngoài, tôi chỉ mặc có mỗi bộ đồ ngủ, lạnh quá lạnh quá.”

Lạnh cái rắm!

Bình tĩnh như Mục Tư Thần, lúc này cũng không nhịn được mà muốn chửi tục.

Hiện tại là nghỉ hè, nhiệt độ ban đêm đều hơn 20 độ, trong ký túc xá có điều hòa còn tính là mát mẻ, hành lang không mở điều hòa, nóng đến y như cái l*иg hấp, Hạ Phi có tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên đất cả một đêm cũng sẽ không bị lạnh.

Hơn nữa đã hơn bốn giờ sáng, mùa hè trời sáng sớm, bên ngoài đã hơi hơi tỏa sáng, ném ra ngoài cửa cũng sẽ không có chuyện gì.

Hạ Phi kêu lên ở trong hành lang: “Mục Tư Thần, mở cửa.”

Cũng may nghỉ hè tất cả bạn học đều đã về nhà rồi, tầng này chỉ có Mục Tư Thần ở, tiếng của Hạ Phi kêu không lớn, không có đánh thức quản lý ký túc xá và các sinh viên ở tầng khác.

Mục Tư Thần cũng không muốn ngủ nữa, cậu cầm con thú bông bạch tuộc vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của mình từ dưới chăn lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh đã làm gì Hạ Phi hả?”

Thú bông bạch tuộc tựa như đang mơ màng ngủ, đôi mắt của nó nửa mở hai lần, trong lúc mơ mơ màng màng thấy Mục Tư Thần đang xách cái đầu của nó, xúc tu ngắn ngủn bỗng nhúc nhích một cái, tám cái móng vuốt ôm lấy cánh tay của Mục Tư Thần, sau đó lại ngủ tiếp.

Mục Tư Thần muốn cầm bình thủy đổ nước sôi lên trên đầu của nó, nhìn xem thứ đồ chơi này có thể tỉnh hay không.

Hạ Phi đập cửa ở bên ngoài, Mục Tư Thần cũng không có cách nào ngủ tiếp.

Cũng may tối hôm qua ngủ sớm, tính toán đâu ra đấy cũng ngủ hơn bảy tiếng, Mục Tư Thần trẻ tuổi sức khôi phục tốt, lúc này đã dồi dào rồi.

Không thể ở trong ký túc xá này nữa, Mục Tư Thần ném thú bông bạch tuộc vào trong chăn, cậu lấy vali ra rồi thu dọn một số quần áo và đồ vệ sinh cá nhân.

Chờ đến 6 giờ sau khi ký túc xá mở cửa, cậu sẽ dọn ra ngoài.

Còn ở cùng với Hạ Phi thêm hai đêm, Mục Tư Thần sợ nửa đêm sẽ bị cậu bạn cùng phòng này lén bóp chết mất.

Dẫu sao thì Hạ Phi cũng là một cơ thể bằng xương bằng thịt, sau khi đập cửa nửa tiếng thì cũng ngủ rồi, Mục Tư Thần thậm chí có thể nghe thấy tiếng ngáy cậu ta sau cánh cửa.

Sắc trời dần dần sáng tỏ, Mục Tư Thần ngồi im không nhúc nhích cả một tiếng, chờ khi vừa đến 6 giờ thì liền hung tợn mà nhét thú bông bạch tuộc vào trong ba lô, cậu chuyển bàn học và ghế ra rồi đeo ba lô trên vai bước ra khỏi cửa.

Cửa vừa mở ra thì Hạ Phi liền tỉnh, cậu ta hút nước miếng trên khóe miệng, mở mắt liền nhìn thấy vali, hưng phấn nói: “Thú bông!”

Mục Tư Thần cũng không quay đầu lại, cậu sải bước ngang qua cậu ta đi về phía cầu thang.

“Thú bông…… Không phải, Mục Tư Thần, cậu muốn đi đâu!” Hạ Phi giãy giụa đứng lên, nhưng lại té ngã vì chân bị trói chặt, cậu ta dứt khoát uốn éo trên mặt đất mà đuổi theo Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần chỉ liếc mắt nhìn cậu ta một cái khi rẽ vào một khúc cua, sau đó liền cảm thấy không chịu nổi, cậu lao như bay xuống lầu.

Khuôn viên trường rất lớn, từ khu ký túc xá đi bộ đến khu dạy học phải mất 20 phút, rất nhiều học sinh đều mua xe đạp, Mục Tư Thần cũng có một chiếc.

Cậu buộc vali lên yên sau xe đạp, sau đó đạp xe ra khỏi khuôn viên trường.

Mục Tư Thần đạp xe đạp với tốc độ của xe điện, thoáng chốc đã đến một khách sạn bình dân cách trường khá xa, cậu thuê một phòng rẻ nhất.

Mãi cho đến khi ném vali ở trên mặt đất trong phòng khách sạn, Mục Tư Thần mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu tuyệt đối không thể ngờ được, Tần Trụ không chỉ đi theo cậu vào thế giới hiện thực, còn có thể lấy thân thể của thú bông tạo thành ô nhiễm tinh thần với bạn cùng phòng của cậu.

Dáng vẻ kia của Hạ Phi hiển nhiên đã có chút bệnh trạng, Mục Tư Thần thậm chí không biết nên giúp Hạ Phi khôi phục lại bình thường như thế nào nữa.

Cậu mở ba lô rồi lôi thú bông bạch tuộc ra, không chút khách sáo mà lắc lắc hai cái, cố kiềm cơn giận nói: “Đừng ngủ nữa!”

Xuất phát từ sự tôn kính đối với quái vật cấp Thần, cùng với tâm lý áy náy không thể hoàn thành giao hẹn, Mục Tư Thần vẫn luôn rất khách sáo và kính sợ với thú bông bạch tuộc.

Nhưng hiện giờ, sau khi trải qua một đêm kinh hoàng như vậy, Mục Tư Thần rất khó có thể tốt tính với thú bông nữa.

Đôi mắt của thú bông bạch tuộc đàn hồi chớp chớp, trong đôi mắt to long lanh hiện lên một tia buồn ngủ, sau đó trừng mắt với Mục Tư Thần, giống như còn có một tia cáu kỉnh khi mới thức dậy.

“Anh còn tức giận với tôi.” Mục Tư Thần xách bạch tuộc đi vào toilet, cậu đặt thú bông trên bồn rửa mặt, uy hϊếp nói, “Mặc kệ anh dùng cách gì, loại bỏ ô nhiễm tinh thần cho Hạ Phi, nếu không tôi sẽ ném anh vào bồn cầu đấy.”

Thú bông bạch tuộc lập tức vươn xúc tu ôm chặt lấy cánh tay của Mục Tư Thần không buông, dùng đôi mắt long lanh nhìn cậu.

Còn rất dễ thương.

Mục Tư Thần bị mê hoặc trong giây lát, cơn giận từ từ tan đi.

Tuy rằng cậu không cảm thấy thú bông bạch tuộc thần thánh giống như Hạ Phi, nhưng vẫn sinh ra một tia cảm xúc yêu thích.

Loại cảm xúc này khiến cho Mục Tư Thần càng cảnh giác Tần Trụ hơn, rốt cuộc là thực lực phải mạnh đến như thế nào, mới có thể lấy thân thể của thú bông tạo thành ảnh hưởng đáng sợ với người bình thường như vậy.

Mục Tư Thần đặt trán lên xúc tu của bạch tuộc, cảnh cáo nói: “Tôi sẽ cho anh một cơ hội để giải thích.”

Xúc tu truyền đến giọng nói uy nghiêm: “Cậu nên biết, người bình thường không thể nhìn thẳng Thần.”

Mục Tư Thần mang thú bông về trên giường, hỏi: “Mặc dù thú bông chỉ là một phần sức mạnh của anh, một cái tô-tem? Thậm chí là ở một thế giới khác, cũng không thể chống lại sức mạnh này sao?”

Thú bông: “Đưa tôi đến nơi này là trách nhiệm của cậu, chờ khi tôi trở về, sức mạnh trở về, ảnh hưởng đối với cậu ta sẽ biến mất thôi.”

“Được rồi, lần sau tôi nhất định sẽ thực hiện giao ước giữa chúng ta.” Lần này Mục Tư Thần là thật lòng thật dạ bảo đảm.

Cho dù bảo cậu đi liều mạng với Con Mắt Bự, cậu cũng không thể không mang Tần Trụ về đó.

Hiện tại thú bông này ở trong tay của cậu còn đỡ, lỡ như không cẩn thận bị mất, với trình độ tà môn của thú bông, sợ là sẽ tạo thành một truyền thuyết đô thị gì đó cho xem.

Ba ngày kế tiếp, Mục Tư Thần gần như đều ăn ngủ cùng thú bông, thậm chí khi tắm cậu cũng đặt thú bông ở một bên, sợ không cẩn thận bị mất hoặc là bị những người khác nhìn thấy thứ đồ chơi này.

Ngoại trừ tinh thần ô nhiễm đáng sợ, thú bông bạch tuộc ngược lại rất an phận.

Buổi tối nó cũng ngủ, khi Mục Tư Thần tắm, cũng sẽ dùng xúc tu cố gắng dịch chuyến đến phía dưới vòi hoa sen, tựa như cũng muốn tắm.

Mục Tư Thần chỉ có thể giúp nó lau cơ thể mỗi ngày.

Thậm chí khi Mục Tư Thần ăn cơm, thú bông cũng sẽ nhân lúc Mục Tư Thần không chú ý mà cắm xúc tu vào hộp cơm.

Có lần Mục Tư Thần ăn bún thập cẩm cay, sau khi mở nắp đặt ở trên bàn rồi đi rửa tay.

Sau khi rửa xong đi ra, thì liền nhìn thấy xúc tu bạch tuộc ở trong tô bún, nửa cơ thể đều bị cay thành màu hồng phấn.

Mục Tư Thần vội vàng kéo xúc tu bạch tuộc ra, ai ngờ nó còn không chịu lấy ra, dùng giác hút bám chặt thành của tô bún, dưới sự tranh chấp, tô bún thập cẩm cay bị đổ ra.

Mục Tư Thần: “……”

Tình hình kinh tế của cậu vốn đã không tốt, mới vừa tích góp đủ học phí học kỳ sau, chi phí sinh hoạt còn chưa có tin tức. Vì né tránh Hạ Phi nên cậu phải ở khách sạn, lúc này đã tốn thêm một khoảng chi tiêu, hiện tại sự tồn tại của bạch tuộc lại khiến cho cuộc sống túng thiếu của cậu càng họa vô đơn chí.

Cậu gọi lại một phần bún thập cẩm cay, cố ý bảo cho nhiều nước canh một chút, cậu đổ ra hộp cơm rồi đưa cho thú bông bạch tuộc, lúc này cuối cùng mới giải quyết xong thứ phiền phức này.

Bạch tuộc dùng xúc tu bơm bún thập cẩm cay, toàn thân đều bị cay thành màu hồng phấn, trong miệng còn phun ra một cái bong bóng màu đỏ cay.

Mục Tư Thần trầm mặt nhìn bạch tuộc.

Qua mấy ngày tiếp xúc này, Mục Tư Thần đã có hiểu biết nhất định với thú bông bạch tuộc này.

Thứ đồ chơi này cần ăn cơm ngủ, có nổi cáu khi mới thức dậy, còn không thể ăn đồ cứng, chỉ có thể ăn canh, vừa uống canh thì sẽ phun bong bóng.

Uống bún thập cẩm cay sẽ phun ra bong bóng cay, uống nước mì thì sẽ nước mặn, có một lần lén uống nửa lon Coca của Mục Tư Thần rồi phun ra từng cái bong bóng ngọt nữa.

Mục Tư Thần nhéo mặt của thú bông bạch tuộc hỏi: “Cậu thật sự là tà thần sao?”

Thú bông không nói ra lời, cái miệng vòng tròn bỗng nhúc nhích, phun ra một cái bong bóng cay.

Mục Tư Thần bắt đầu tự hỏi nếu nó ngâm mình ở trong nước xà phòng thì có thể phun ra bong bóng bảy màu luôn không, có chút đáng yêu, như là nuôi một con thú cưng không biết nói vậy.

Lúc này, di động vang lên âm báo tin nhắn.

Mục Tư Thần nhìn lướt qua, là Hạ Phi gửi tin nhắn đến.

[ Mục Tư Thần, cậu mang theo Thánh thú bông đi đâu rồi? Trả nó cho tôi đi! Tôi đã đi tìm các khách sạn ở gần trường rồi, cuối cùng cậu đã đi đâu thế? Tôi không cướp Thánh thú bông của cậu đâu, chỉ cần cậu cho tôi nhìn một cái thôi là được rồi, cầu xin cậu đấy! ]

Mục Tư Thần: “……”

Được rồi, thứ đồ chơi này đúng là tà thần rồi, không nuôi nổi đâu.