Cho dù Hạ Phi không ngừng uy hϊếp, nhưng Mục Tư Thần vẫn ở khách sạn đủ ba ngày.
Cậu tìm một người bạn ở cùng tầng ký túc xá tiếp xúc với Hạ Phi, phát hiện Hạ Phi ngoại trừ chân đau thì cũng không có gì khác thường.
Thậm chí Hạ Phi còn đến công ty thực tập theo kế hoạch ban đầu, chỉ là dùng thời gian giữa trưa và buổi tối tìm Mục Tư Thần.
Nếu Hạ Phi thật sự bất chấp tất cả mà đi tìm Mục Tư Thần, nói vậy rất nhanh là có thể tìm được cậu, không cần lãng phí thời gian.
Hạ Phi hoàn thành từng bước cuộc sống, tìm kiếm thú nhồi bông bạch tuộc tựa như chỉ là một sở thích trong thời gian rảnh rỗi của cậu ta. Từ góc độ làm việc và nghỉ ngơi, Hạ Phi không mê muội cũng không điên cuồng.
Cậu ta thậm chí còn phát huy vượt xa người bình thường!
Mấy năm nay Mục Tư Thần vẫn luôn đi làm thuê, cũng từng giúp nhân viên trong công ty Hạ Phi mà thực tập làm một ít việc vặt.
Cậu từng hỏi người quen, người nọ nói với Mục Tư Thần, Hạ Phi giỏi đến mức kỳ quái.
Đừng nhìn Hạ Phi chống gậy đến làm việc, nhưng cũng không ảnh hưởng đến phát huy của Hạ Phi một chút nào. Đôi mắt của Hạ Phi vô cùng độc, mặc kệ văn kiện hay là báo cáo, cậu ta chỉ cần nghiêm túc xem một lần thì có thể tìm ra được vấn đề.
Bất kể là lỗi chính tả, dấu chấm câu hay là số lẻ không đáng chú ý đến cỡ nào thì cũng đều không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của cậu ta.
Cho dù chỉ mới thực tập mấy ngày, Hạ Phi đã trở thành người xét duyệt của công ty bọn họ, mọi người đều thích nhờ Hạ Phi giúp tìm lỗi chính tả.
Nhưng dựa vào hiểu biết của Mục Tư Thần đối với Hạ Phi, Hạ Phi hoàn toàn không phải là người nghiêm túc như vậy.
Hạ Phi là một người lúc viết luận văn còn cố ý viết thêm tâm lý học, ngày thường luôn quên trước quên sau, lúc gấp gáp còn mang hai chiếc giày khác nhau ra cửa, bảo cậu ta sửa lỗi chính tả quả thật là muốn lấy mạng của cậu ta.
Hiện tại Hạ Phi nghiêm túc lại lý trí, ngoại trừ thỉnh thoảng gửi tin nhắn đến uy hϊếp Mục Tư Thần, biểu hiện đều tựa như một tinh anh xã hội có lý trí.
Điều này làm cho Mục Tư Thần không khỏi nghĩ đến một danh hiệu của Tần Trụ—— “Người có lý trí tuyệt đối”.
Đây là Thẩm Tễ Nguyệt nói với Mục Tư Thần.
Biểu hiện trước mắt của Hạ Phi trong công ty, cũng không có vượt qua phạm vi tri thức của cậu ta, chỉ là cả người trở nên tỉ mỉ chính xác, nghiêm túc, không phạm chút sai lầm nào.
Điều này vừa lúc phù hợp với danh hiệu của Tần Trụ.
Thông qua tin nhắn, Mục Tư Thần có thể cảm giác được khát vọng của Hạ Phi đối với thú nhồi bông bạch tuộc, nếu không phải còn phải thực tập, chỉ sợ Hạ Phi sẽ ngày đêm không ngừng tìm kiếm Mục Tư Thần.
Nhưng bởi vì phải làm việc, Hạ Phi thế mà cố đè loại khát vọng này xuống. Cậu ta thậm chí còn không thức đêm để tìm kiếm, bởi vì thức đêm sẽ tạo thành thể lực không chống đỡ nổi, ảnh hưởng công việc của ngày hôm sau.
Mục Tư Thần thậm chí không nói ra được đây là ô nhiễm tinh thần hay là cải tạo nhân cách nữa.
Cậu không có lập tức tiến vào game, một là không biết lần sau tiến vào game có thể sống sót hay không, cậu muốn làm hết sức sống thêm mấy ngày, trong ba ngày này muốn ăn cái gì thì gọi cái nấy, tuyệt đối không thiệt thòi chính mình.
Hai là cậu muốn quan sát Hạ Phi.
Chuyện thú nhồi bông bạch tuộc đi theo Mục Tư Thần vào thế giới hiện thực này đã mang đến cho cậu một cảm giác bất an sâu sắc.
Cậu không khỏi chuyển hướng suy nghĩ, nếu sức mạnh của Tần Trụ có thể xâm nhập thế giới hiện thực, như vậy thì sức mạnh của những quái vật cấp Thần khác có khi nào cũng sẽ bị những người chơi offline mang về luôn hay không?
Đây cũng không phải là chuyện không thể, dù sao thì chuyện của Tần Trụ cũng đã xảy ra ở bên cạnh cậu.
Con Mắt Bự chỉ là quái vật cấp Thần thuộc cấp Ẩn Sao, phía trên còn có Che Mặt Trời thậm chí Đầy Trời.
Ẩn Sao đã là một sự tồn tại mà cậu không thể nhìn vào, Che Mặt Trời và Đầy Trời lại mạnh đến thế nào?
Từ năng lực của Tần Trụ và Con Mắt Bự là có thể nhìn ra, mỗi một quái vật cấp Thần đều có danh hiệu và khả năng khác nhau.
Những năng lực này nằm ngoài sức tưởng tượng của Mục Tư Thần, cho dù cậu có cẩn thận đến đâu, đều có thể bất tri bất giác mà mang sức mạnh của quái vật cấp Thần về đây.
Bởi vậy, Mục Tư Thần muốn quan sát ảnh hưởng của thú nhồi bông bạch tuộc đối với Hạ Phi cuối cùng là lớn bao nhiêu, có mang đến tác động khủng bố hơn đối với thế giới hiện thực hay không.
Cũng may chính là, ngoại trừ tính cách của nghiêng về danh hiệu Tần Trụ danh hiệu, thì Hạ Phi cũng không khác biểu hiện bình thường của cậu ta.
Nhưng điều này được quyết định bởi năng lực của Tần Trụ, lỡ như đổi thành năng lực của Con Mắt Bự thì nhất định sẽ khác.
Mục Tư Thần thử tưởng tượng nếu Hạ Phi nhìn đến thú nhồi bông Con Mắt Bự thì sẽ có thay đổi gì.
Chuyện muốn có được con thú nhồi bông này nhất định sẽ không thay đổi, nói không chừng sẽ trở nên càng thích nhìn đôi mắt của người khác, thị lực tốt hơn, có thể chú ý tới chi tiết mà những người khác không nhìn thấy được.
Trước mắt, có ảnh hưởng, nhưng đều là mức độ có thể tiếp thu.
Nhưng lỡ như cùng trở về không phải sức mạnh phân thân, mà là bản thể thì sao?
Vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng rất đáng sợ.
Mục Tư Thần hỏi thú nhồi bông bạch tuộc: “Nếu bản thể anh đi vào nơi này, thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Về điều này, thú nhồi bông bạch tuộc trả lời là: “Thần không thể rời khỏi ngôi vị quá lâu.”
Mục Tư Thần hiểu câu này có nghĩa là, quái vật cấp Thần không thể rời khỏi lãnh địa quá lâu, cũng chính là trấn nhỏ mà bọn họ thống trị.
Mục Tư Thần hơi hơi yên lòng.
Dựa vào phản ứng trước mắt của Hạ Phi, thú nhồi bông không có ảnh hưởng quá lớn đối với cuộc sống hằng ngày của cậu ta.
Hơn nữa thú nhồi bông bạch tuộc còn nói với Mục Tư Thần, chỉ cần rời xa nó, Hạ Phi có thể từ từ khôi phục bình thường.
Nói cách khác, coi như Mục Tư Thần tiến vào game trước, hoàn thành giao hẹn với Tần Trụ, thoát khỏi thú nhồi bông bạch tuộc. Chờ khi cậu trở lại thế giới hiện thực, cũng phải chịu đựng bị Hạ Phi làm phiền một khoảng thời gian.
Mục Tư Thần rất đau đầu với cái này, nhưng đây là phiền phức do cậu tạo ra, cậu cần phải đối mặt.
Nghĩ đến đây, Mục Tư Thần liên tục vuốt đầu của thú nhồi bông bạch tuộc.
Cậu to gan như thế, chủ yếu bởi vì đây không phải là bản thể Tần Trụ, hơn nữa trải qua ba ngày ở chung, Mục Tư Thần phát hiện thú nhồi bông bạch tuộc thật sự rất dễ nuôi, tính tình cũng khá tốt.
Chỉ cần có thể cho thú nhồi bông bạch tuộc ăn được ngủ ngon, sạch sẽ thơm tho mỗi ngày, thứ đồ chơi này sẽ trở nên rất ngoan, còn thỉnh thoảng ngồi ở bên cửa sổ, dùng đôi mắt to moe moe ngắm mặt trời, dáng vẻ rất ư là hưởng thụ.
Khi sờ lên xúc cảm còn cực đã.
Cái đầu tròn tròn, vừa mềm vừa đàn hồi, nhiệt độ cơ thể thấp hơn nhiệt độ, mùa hè nóng như vậy, đặt tay lên có cảm giác như đang chọc một viên thạch trái cây mát lạnh nhưng không ngọt.
Nhất định phải so sánh thì có hơi giống bong bóng tràn ngập nước đá.
Đương nhiên, xúc cảm thú nhồi bông bạch tuộc có thể mạnh hơn so với bong bóng nước, còn sẽ không bị thủng nữa.
Mục Tư Thần còn nhân lúc buổi tối ngủ, lén sờ đầu của bạch tuộc, bóp xúc tu.
Lúc này cậu cũng dùng cơ hội giao lưu với Tần Trụ, mà sờ đầu con bạch tuộc mấy lần.
Thú nhồi bông bạch tuộc thấy dáng vẻ của cậu như suy tư gì, do dự mà vươn xúc tu chạm lên giữa mày của Mục Tư Thần một cái.
“Giới hạn dưới Đầy Trời.” Giọng nói uy nghiêm của Tần Trụ vang vọng trong đầu của Mục Tư Thần.
“Cái gì? Trên Đầy Trời còn cấp bậc sao?” Mục Tư Thần hỏi.
Mới nhận được tin này, đại não Mục Tư Thần liền trở nên hoảng hốt, cả người mê sảng như ăn phải nấm độc.
Mọi thứ xung quanh trở nên méo mó, cái bàn trông giống như một con chó đang gợn sóng, chiếc giường là một cái đầm lầy đang sủi bọt đủ mọi màu sắc, cửa phòng biến thành một con quái thú với cái mồm to như cái chậu máu.
Cậu tiến lên hít sâu một hơi, lại thấy vô số người nhỏ ùa vào trong cái mũi của mình, tựa như sẽ xâm nhập vào cơ thể cậu theo đường hô hấp, biến cậu thành bùn lầy giống chiếc giường.
Mục Tư Thần không dám hít thở nữa, cậu ngừng thở, muốn thoát khỏi cái không gian kỳ quái này, đột nhiên nhìn thấy phía sau có có một con đường rộng mở, chỉ là phía trước con đường có một cánh cửa kính.
Mục Tư Thần nín thở đến sắp ngạt thở, cậu muốn thoát khỏi nơi không thở được này.
Cậu chạy đến cánh cửa kính, dùng sức mở cửa, chạy ra con đường lớn kia.
Lúc này, một thứ lành lạnh dán lên trên đôi mắt của cậu, cái trán cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, lúc này Mục Tư Thần mới ngừng động tác lại.
Cậu sờ vào thứ lạnh lẽo kia, là xúc tu của thú nhồi bông bạch tuộc.
Xúc cảm đàn hồi làm cho Mục Tư Thần an tâm khó hiểu, cậu nhẹ nhàng thở ra, cũng thuận lợi mà hô hấp.
Qua một hồi lâu, xúc tu mới dời đi, Mục Tư Thần mở mắt ra, phát hiện bản thân đang đứng ở phía trước cửa sổ, một chân đã bước đi ra ngoài.
Phòng của cậu ở lầu sáu, nếu cứ chạy ra như vậy, cái kết có thể tưởng tượng được.
Mục Tư Thần cẩn thận rút chân lại rồi đóng cửa sổ, chưa hoàn hồn mà nhìn về phía phòng.
Tình trạng mới vừa rồi của cậu không khác với lúc nhìn thẳng vào Con Mắt Bự lắm, không, còn nghiêm trọng hơn nữa.
Cậu chỉ là biết thông tin trên Đầy Trời còn có một cấp bậc mà thôi, vậy mà suýt nữa đã điên đến tự vẫn rồi.
Nếu không phải thú nhồi bông bạch tuộc kịp thời ngăn cản, cậu đã lao ra con đường ánh sáng ở bên ngoài cửa sổ.
Xúc tu thú nhồi bông dán ở giữa trán của Mục Tư Thần: “Tôi cho rằng cậu có thể chịu được.”
Giọng nói vẫn uy nghiêm như vậy, chỉ là giống như ẩn chứa một tia áy náy.
Mục Tư Thần không trách thú nhồi bông, theo một ý nghĩa nào đó, cậu đúng là chịu được.
Ngay cả khi điên, cậu cũng có ý thức tự bảo vệ mình, không có điên cuồng đến mất đi lý trí. Hơn nữa nếu phòng này ở lầu một hoặc là lầu hai, cậu nhảy ra ngoài ngược lại cũng không sao cả.
“Tôi hỏi anh một vấn đề, anh luôn trả lời kiểu thần thần bí bí, là bởi vì có một số tin tức tôi sẽ không chịu nổi sao?” Mục Tư Thần hỏi.
Thú nhồi bông không trả lời.
Nhưng ngầm thừa nhận cũng là một loại đáp án.
Câu trả lời này làm cho Mục Tư Thần rơi vào trong sự sợ hãi sâu hơn, vì sao cậu đã trở lại thế giới hiện thực, còn phải phát điên bởi vì thông tin trong thế giới game chứ?
Tất cả chứng cứ tựa như đều chỉ hướng về một sự thật mà Mục Tư Thần không muốn thừa nhận—— sức mạnh của thế giới game, có thể thâm nhập vào thế giới hiện thực.
Kỳ thật khi Hạ Phi bị thú nhồi bông mê hoặc, Mục Tư Thần đã mơ hồ sinh ra suy nghĩ này.
Nhưng cậu không dám đối mặt với sự thật này.
Thế giới hiện thực là ngôi nhà an toàn ở trong lòng cậu, nếu ngay đến hiện thực cũng không giữ nổi, thiên hạ to lớn, còn có nơi an toàn hơn sao?
“Cả anh và hệ thống đều sẽ không nói rõ tình hình cho tôi biết, hiện tại xem ra chính là một cách để bảo vệ tôi rồi.” Mục Tư Thần chua xót mà nói, “Tôi cảm thấy không biết cái gì có lẽ sẽ hạnh phúc hơn.”
Thú nhồi bông bạch tuộc thấy cậu hết sức sa sút, tựa như mất đi ý chí chiến đấu, nó do dự một lúc rồi dùng xúc tu vỗ nhẹ vào trán Mục Tư Thần.
“Lý trí lên.” Một giọng nói ra lệnh vang lên trong đầu.
Mục Tư Thần cũng không biết là thú nhồi bông bạch tuộc sử dụng năng lực gì với cậu, hay là giọng nói của Tần Trụ có tác dụng làm phấn chấn lòng người, cơn mất tinh thần ngắn ngủi thế mà lại dần dần biến mất.
“Cậu cũng thật biết cách an ủi người ta.” Mục Tư Thần cười cười, “Có điều, cậu có thể rời khỏi đầu tôi được không, cơ thể của anh lạnh quá, đầu tôi như bị ngâm trong nước đá vậy, có hơi đau đầu.”
Thú nhồi bông bạch tuộc tuộc giữ nguyên hình tượng của nó, mỗi cái xúc tu đều hết sức ưu nhã mà bám vào tóc của Mục Tư Thần, chậm rãi bò xuống.
“Qua một ngày rồi tính một ngày,” Mục Tư Thần xoa xoa huyệt thái dương, “Ngày mai phải vào game rồi, trước khi lo lắng chuyện của thế giới, vẫn là quan tâm chuyện của mình trước thì hơn.”
Cậu mở di động, kiểm tra tin nhắn nhóm.
Mấy ngày nay Trì Liên không rảnh rỗi, cô thu thập rất nhiều thông tin về game, thậm chí còn liên hệ được với Trình Húc Bác thông qua diễn đàn, còn tạo ra một nhóm nhỏ để chia sẻ thông tin mới mỗi ngày.
Trì Liên điều tra được, không chỉ có là tám người tiến vào game cùng với bọn họ vào ngày hôm đó, ngoại trừ bốn người chơi chết kia, người chơi trong ba người bọn họ đã sử dụng miếng dán Bản Thân nhưng không hội hợp với Mục Tư Thần, Trì Liên còn tìm được ba người chơi được cho là nhận lời mời tham gia thử nghiệm nội bộ.
Bọn họ cũng đã qua đời.
Khác với người chơi chết đột ngột kia, ba người này có người ăn cơm bị sặc chết, người thì đi trên đường bị té ngã, chẳng may cái gáy bị đá nhọn đập vào dẫn đến qua đời, còn người còn lại thì bị sấm đánh trúng khi đứng ở phía dưới cột điện trong ngày mưa.
Sở dĩ có thể điều tra được ba người này, là do Trì Liên đã tìm kiếm bài đăng có liên quan những người đột tử trong khoảng thời gian bọn họ thoát khỏi game trên diễn đàn Tieba và các trang web khác nhau.
Bởi vì cách chết của ba này quá kỳ lạ, bị người ta đăng bài trên mạng, sau khi Trì Liên xác nhận thời gian tử vong, liên hệ với bạn bè họ hàng của đối phương, dò hỏi ra đối phương khá thích chơi game, còn hỏi ra được cái tên game《 Trấn nhỏ lý tưởng của tôi》 này.
Trong ba người, còn có một người là người nước ngoài, Trì Liên tìm được ở trên mạng.
Mặt khác, Trì Liên còn thông qua diễn đàn game tìm được mấy người tự nói là nhận được thư mời tham gia thử nghiệm nội bộ, nhắn tin cho bọn họ, đáng tiếc giống như khi đăng bài trên diễn đàn, những lời cảnh báo được gửi đi đều biến thành lời tâng bốc cho game.
Trì Liên cũng không nhụt chí, năng lực hành động của cô cực mạnh. Cô chia sẻ thông tin của những người này cho Trình Húc Bác, Trình Húc Bác tra được địa chỉ IP của bọn họ, Trì Liên lựa chọn một địa điểm gần mình nhất, sau đó bắt chuyến tàu cao tốc đến tìm vào ngày hôm đó.
Sau khi điều tra và phân tích cẩn thận, Trì Liên tìm được một người chơi, muốn giáp mặt nhắc nhở đối phương.
Nhưng mỗi khi cô muốn nói ra chân tướng thì yết hầu tựa như bị chặn lại, không cách nào phát ra âm thanh, thậm chí không có cách nào viết lên trên giấy.
Trong nhóm của ba người bọn họ ngược lại có thể trò chuyện về sự kiện liên quan đến game, Trì Liên đưa ảnh chụp cho những người khác xem, lịch sử trò chuyện trong nhóm chat sẽ tự động biến thành lời khen game.
Trong vòng 3 ngày, Trì Liên thử vô số cách, lại vẫn không có cách nào truyền tin ra ngoài.
Nhưng năng lực thu thập tình báo của cô cực mạnh, trong mấy ngày thời gian ngắn ngủn, điều tra được rất nhiều tình báo.
Trì Liên: [ Thậm chí tôi còn dùng tới mã Morse, nhưng chỉ cần viết xuống, nội dung mật mã sẽ thay đổi ngay, cách nào có thể thử tôi đều thử cả rồi, bó tay luôn. ]
Trình Húc Bác: [ Cảm giác như ba người chúng ta bị nhốt trên đảo hoang vậy, ngày mai lại phải đi vào game, tuyệt vọng ghê gớm. ]
Mục Tư Thần: [ Có lẽ có chút chuyện, không biết sẽ càng tốt hơn. ]
Trì Liên: [ Không sợ, xe đến trước núi ắt có đường, chúng ta phải có hy vọng, nói không chừng ngày nào đó sẽ qua cửa được thì sao? Có hy vọng chưa chắc có thể thắng, nhưng không hy vọng nhất định sẽ thua! ]
Trì Liên cổ vũ Mục Tư Thần, nhưng hai chữ “hy vọng” cũng làm Mục Tư Thần sinh ra cảm giác rất vi diệu.
Gửi gắm tinh thần mà cậu tìm được cho Trụ chính là hy vọng, hệ thống cũng để cậu xây dựng trấn nhỏ Hy Vọng.
Trì Liên nói rất bình thường, là câu nói mà người bình thường dùng để cổ vũ bạn đồng hành. Nhưng kết hợp với trấn nhỏ của Mục Tư Thần, thì có chút càng nghĩ càng thấy ớn.
Mục Tư Thần hoài nghi hai người này vẫn bị hệ thống ảnh hưởng, ôm cảm xúc tín ngưỡng với cậu, không phải tình đồng đội đơn thuần.
Mục Tư Thần suy nghĩ một chút, quay đầu lại chụp cho thú nhồi bông bạch tuộc một tấm ảnh rồi gửi vào nhóm chat, hỏi: [ Khi nhìn thú nhồi bông này, hai người có cảm giác gì? ]
Trì Liên: [ Xấu quắc, không đẹp bằng cậu. ]
Trình Húc Bác: [ Nhìn không hạp nhãn, không thân thiết bằng cậu. ]
Mục Tư Thần: “……”
Hai người này không bị thú nhồi bông bạch tuộc ảnh hưởng thần trí thực sự khiến cho người ta vui vẻ, nhưng vì sao bọn họ đều không hẹn mà cùng so sánh thú nhồi bông bạch tuộc với cậu?
Người và thú nhồi bông bạch tuộc có thể so sánh được sao?
Hơn nữa, thú nhồi bông bạch tuộc này rất đẹp rất đáng yêu mà, Mục Tư Thần quay đầu lại nhìn thú nhồi bông bạch tuộc, nó đang lén đặt xúc tu vào bên trong trái dừa Mục Tư Thần mới mua để uống nước dừa, phun ra bong bóng màu trắng, trong phòng tràn ngập mùi hương ngọt ngào của trái dừa.
Mục Tư Thần lại nhìn về phía di động.
Trì Liên: [ Xóa ảnh đi, trời ạ, không thể chấp nhận được, nhìn bức ảnh giống như muốn phản bội đội nhỏ của chúng ta vậy. ]
Trình Húc Bác: [ Đội trưởng Mục gửi ảnh chụp của cậu nhiều một tý, nếu không lòng của tôi sẽ khó chịu lắm. ]
Mục Tư Thần: “……”
Hai người kia sẽ không phải bởi vì ảnh chụp thú nhồi bông bạch tuộc sinh ra sức hấp dẫn đối với bọn họ, dẫn tới tín ngưỡng dao động, cho nên mới nảy sinh cảm xúc đối kháng, từ đó ghét thú nhồi bông bạch tuộc chứ?
“Ngày mai tôi sẽ đưa cậu trở về.” Mục Tư Thần kiên định mà nói.
Cơ thể thú nhồi bông bạch tuộc đang uống nước trái cây chợt cứng đờ, thoạt nhìn còn rất miễn cưỡng.