Xuyên Thư: Người Hầu Là Đại Lão Tương Lai Toàn Tinh Tế

Chương 26

Những người hầu được Lan Ngọc đại diện đều im lặng không lên tiếng, thật ra bọn họ cảm thấy Túc Nguyên đi là chuyện tốt, gánh nặng của bọn họ được giảm bớt rất nhiều, không cần lúc nào cũng phải cẩn thận sợ chọc giận tiểu thiếu gia, nhưng lời của Lan Ngọc bọn họ không có gan phản bác.

Túc Nguyên cũng không để ý nhiều, cậu trả lời qua loa: “Được.”

Lan Ngọc cười vui sướиɠ.

Cửa khoang phi hành khí đóng lại, bay khỏi trang viên đến trạm trung chuyển của thủ đô.

Trạm trung chuyển là một thiết bị hình trụ có diện tích rộng lớn, đây là sự kết hợp của các di vật cổ và kỹ thuật hiện nay. Phi hành khí xếp hàng bên ngoài trạm trung chuyển, nhìn thấy ký hiệu của Túc gia thì lập tức nhao nhao nhường đường. Phi hành khí dừng ở trên bình đài được thiết kế lõm xuống, ánh sáng màu lam toả sáng rực rỡ xung quanh, một cột ánh sáng màu lam bay lên trên trời, phi hành khí bên trong lóe ra hai cái rồi biến mất tại chỗ.

Trải qua hai lần trung chuyển, phi hành khí di chuyển tới bên ngoài một cánh rừng rộng lớn.

Sâu trong khu rừng, kiến trúc hùng vĩ của Học Viện Hoàng Gia được bao phủ trong một lớp màng ánh sáng.

Học Viện Hoàng Gia được xây dựng ở trong khu rừng lớn nhất tinh cầu, chỗ này đã từng là một trong những nơi nguy hiểm nhất, trùng thú tàn sát bừa bãi, sau khi học viện được xây xong, dù nguy hiểm không còn tồn tại nhưng vẫn còn nhiều động vật hoang dã và những sinh vật nguy hiểm sống ở bên trong, đây là học viện cố ý giữ lại.

Túc Nguyên xuống phi hành khí, lấy hướng dẫn điện tử mà học viện phát cho tân sinh dẫn Nguyên Mặc đi tới một bãi đất trống ở trong rừng, đây là một trong những con đường đi tới học viện, đã có mười mấy tân sinh tụ tập ở chỗ này.

Trong đó có Hứa Hi Thanh và Bạch Cẩn Trì.

Lúc Túc Nguyên đến, thiếu nữ quý tộc tên Viên Ỷ Đồng đang đi về phía Bạch Cẩn Trì vui vẻ chào hỏi: “Tôi đã từng gặp anh ở giáo đường, trước đây anh đã đưa ra lời khuyên giúp tôi giải quyết vấn đề.”

“Viên tiểu thư, tôi nhớ cô.” Bạch Cẩn Trì mỉm cười.

“Không ngờ sau này chúng ta lại là bạn học.” Viên Ỷ Đồng cười nói: “Thật vui.”

Thấy Túc Nguyên đi tới, nụ cười trên mặt Viên Ỷ Đồng đột nhiên biến mất.

Ánh mặt trời xuyên qua khe lá chiếu vào mắt Hứa Hi Thanh, ánh sáng trong mắt cậu ta nhấp nháp, Hứa Hi Thanh định tới gần Túc Nguyên, Viên Ỷ Đồng thấy vậy lập tức ngăn lại: “Đừng qua đó.”

Hứa Hi Thanh hỏi: “Sao vậy?”

Viên Ỷ Đồng và Túc Nguyên học cùng một trường quý tộc, cô ta biết rõ bản tính Túc Nguyên, đang muốn nói ra thì Bạch Cẩn Trì đã chặn lại: “Để cậu ấy đi đi.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, những tân sinh khác đã vây quanh Túc Nguyên.

“Túc thiếu gia, thật vinh hạnh khi được gặp ngài.”

“Túc công tước vẫn khoẻ chứ? Cha tôi nhờ tôi hỏi thăm.”

“Tôi nghe nói bài kiểm tra nhập học tổ chức theo hình thức nhóm, ngài có thể chung nhóm với tôi không? Tôi đảm bảo sẽ không gây cản trở!”

Hứa Hi Thanh bị tường người chắn ở bên ngoài, không chen vào được.

Bên kia, Bạch Cẩn Trì hỏi: “Cô biết chuyện của Túc Nguyên?”

“Cậu ta từng bắt nạt tôi.” Viên Ỷ Đồng giải thích ngắn gọn.

Rất nhanh, hai mươi tân sinh hôm nay đã đến đủ.

Một chiếc máy bay không người lái bay đến chỗ này, loa phát ra giọng nói của giảng viên hướng dẫn học viện: “Các tân sinh trong khu vực đã đến đủ, bây giờ tôi xin tuyên bố nội dung kiểm tra.”

“Chỗ này sẽ là điểm bắt đầu, hai tân sinh sẽ ghép thành một nhóm đi đến học viện, chỉ cần đến học viện là hoàn thành kiểm tra.”