Người Trong Hồi Ức

Chương 5

Chương 5: Tình cảnh gây hiểu lầm
*Flashback*

-H5, J6 tụi em làm tốt lắm. Bước đầu trà trộn được vào đây là giỏi lắm rồi – Boram khen ngợi nó qua cái tai nghe. "Cảm ơn chị. Thôi em tắt tín hiệu đây. Trong phòng này, em chưa kiểm tra nên không biết là có cài sẵn máy nghe lén không? Khi nào đã chắc chắn em sẽ liên hệ tiếp". Và nó khó chịu cố lấy cái tai nghe siêu nhỏ được đặt trong tai mình nãy giờ ra, và hấc mặt lên với cô với hàm ý bảo cô hãy làm giống như mình. Nó sau đó cũng đi vòng quanh, cẩn thận kiểm tra một lượt, rồi quay ra ngoài nói với cô "Không có máy nghe lén hay camera quay trộm. Bình thường lại đi. Không cần diễn nữa"

-Cần cô nói sao? – Hyomin bực tức nói khi thấy nó vẫn còn đang tỏ ý xem thường mình. Hyomin đi vòng quanh căn phòng ngủ này trong khi nó thì loay hoay với cái vali của mình. Cô thấy hơi chán nên đành trò chuyện với nó "Này, theo kinh nghiệm của cô thì lọai tội phạm này cần bao nhiêu thời gian để chiếm được lòng tin của chúng?". "Thông thường sẽ là 1-3 tháng. Nhưng đây lại là loại hình kinh doanh ma túy quy mô lớn nên tính cảnh giác của chúng sẽ cao hơn rất nhiều. Dự tính khoảng 3-6 tháng sau thì tôi và cô mới được chúng tin tưởng cho đi xem hàng"

-Ồ! Lâu thế à? Mà này, nãy giờ cô đang tìm gì vậy? – Hyomin hỏi khi thấy nó cứ mãi lục tung cái vali mình lên, chẳng buồn nhìn thẳng vào mắt cô để trả lời. "Quần áo để đi tắm!" – Nó lại trả lời cộc lốc với cô làm cô hơi thất vọng. Nó rồi, nó đi lại chỗ cô, lấy hết nào là điện thoại, ví, súng, dao,...ra để lên trên bàn thì bỗng bị cô nắm chặt lấy bàn tay trái mình lại nên hơi bất ngờ.

-Cái vòng tay này hình như không hợp với một người làm nghề như cô. Hơn nữa, mẫu mã trong rất quê mùa và xấu. Chắc chắn không phải do một tiệm trang sức làm mà là do một người nào đó đã chính tay mình làm và tặng cho cô. Nhìn vào độ xuống màu của chiếc vòng tay này thì chắc nó cũng được cô đeo trên 10 năm rồi. Dù biết là cải trang thành một trùm mafia nhưng cô vẫn nhất quyết không tháo nó ra. Chắc chắn, cô rất xem trọng người tặng cô chiếc vòng này. Hơn nữa, chỉ có con gái tuổi mới lớn, mới có hứng thú làm ra những món đồ trang sức handmade. Nên chắc chắn đây không phải là vòng của mẹ hay bà ngoại tặng. Vậy...bộ...cô là les thật hả?

Hyomin sau một hồi đánh giá thì bỗng vô tư hỏi nó mà không hề quan tâm đến cảm xúc của nó. Và như một lẽ đương nhiên, cô đã bị nó hất tay mạnh một cái làm ngã đập cả thân người phía sau vào cạnh giường "KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN CÔ. MAU CÂM MIỆNG LẠI CHO TÔI. AI CHO PHÉP CÔ ĐỘNG VÀO" – Nó vừa đẩy cô ngã xong thì cũng hét lên trước mặt cô. "Aiyaaa~~~ Đau quá! Không thích thì thôi làm gì mà động tay, động chân dữ vậy?" – Hyomin ngồi bệch ở dưới sàn, khó chịu nói với nó. Lúc này, nó mới đi lại chỗ cô, lấy chân mình đá đá vào chân cô "Này, đừng có mà giả bộ"

-Ai thèm giả bộ chứ? Đang đau muốn chết luôn nè. Mau giúp đỡ lên giường cái coi – Nó cắn răng làm theo lời cô nói. "Này, coi giùm phía sau lưng xem có vết bầm hay vết đỏ gì không? Nếu có thì làm ơn xoa, bóp nhẹ nhàng giùm để máu bầm tan đi" – Cô cọc cằn với nó, vì cô đã tìm ra cách theo cô nghĩ là sẽ đối phó được nó "Xì! Loại con nít ngạo mạn như cô thì phải để tôi dạy dỗ lại cô mới được. Mà thật lạ! Tại sao khi nãy mình lại nghe được nhịp tim của anh Jiyeon khi cô gái này ôm mình ta? Aishhhh!!! Park Hyomin. Mày học cho lắm vào rồi giờ điên luôn rồi"

Trong khi cô vẫn còn đang bận bị xoay vòng vòng với cái đống suy nghĩ của mình thì bỗng nó lấy tay ấn mạnh vào ngay bả vai một cái, làm cô không phòng bị mà hét lên.

-ÁAAAAAAAAAA!!! ĐAU QUÁ!!! Không nhẹ tay chút được sao?

-Làm như mới làm chuyện này lần đầu vậy đó? Hét lên gì chứ? – Nó bực bội đáp lại cô

-Không phải...không phải chỗ đó. Sang phải một chút. A~~~ Đúng rồi. Thoải mái quá~~~ Ấn vào sâu chút nữa. A~~~ Bớt đau rồi. Mạnh hơn chút nữa đi~. Hyomin ngồi đằng trước gương mặt đê mê cả ra khi thấy tay nó xoa vào đúng chỗ đau của cô. Sau một lúc thì nó bỗng thấy tình huống này hơi kỳ lạ nên nhanh tay rời khỏi người cô và bị cô cảnh cáo lập tức

-Làm cho tử tế vào coi! Đang sướиɠ. Ai cho phép rút tay lại như vậy hả?

*Hiện tại*

-Cảm ơn nha! Ủa mà tại sao tôi phải cảm ơn cô. Mấy cái vết bầm này là do cô gây ra cho tôi mà – Nó không nói gì, chỉ đứng lên và liền bị Hyomin giữ tay lại một lần nữa "Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy" – Hyomin trầm mặc nói với nó khi cô bỗng vừa nhận ra điều gì đó. Nó quay người, lạnh lùng lên tiếng "Đây là kỷ vật của tôi và người yêu đã mất của mình. Vậy được chưa? Còn chuyện tôi có phải là les hay không thì thuộc vào chuyện riêng của tôi nên tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cô biết". Và nó bực bội rút nhanh bàn tay mình ra, ôm đồ bước vào nhà tắm. Hyomin ngồi bên ngoài cứ liên tục ôm lấy đầu mình, gục mặt xuống, tự nói trong âm thầm

-Chiếc vòng trên tay J6...sao lại khiến mình vừa thân quen, vừa hạnh phúc thế này. Hình như...mình đã bắt gặp kiểu vòng đó ở đâu rồi thì phải – Và lúc này không biết từ đâu mà những mảnh vỡ hình ảnh cứ chạy qua đầu Hyomin khiến cô cực kỳ đau đớn, xen lẫn khó chịu

-Anh Jiyeon~ Em có món quà muốn tặng cho anh nè~

-Anh Jiyeon~ Da mặt của anh mịn thật đó. Không giống của một chàng trai chút nào. Giống của con gái hơn

-Anh Jiyeon~ Để Sunyoung sờ xem, anh Jiyeon cao khoảng bao nhiêu nha! A~ Anh Jiyeon chưa dậy thì nên chưa bị bể giọng cũng như là "nhổ giò" nên chỉ cao bằng Sunyoung thôi.

-ANH! Hyomin hét lên ngắn gọn sau một hồi bị tra tấn bởi những thứ lúc nãy. Cô thở hồng hộc, khuôn mặt trắng bệch ra, lấm tấm trên đó là những giọt mồ hôi. Lúc này, nó mới bước ra, nhìn thấy cô như vậy nhưng lại không nói gì, chỉ lẳng lặng trải một tấm nệm mỏng xuống dưới sàn và nằm nhắm mắt để đi vào giấc ngủ. Còn Hyomin, cô ngồi trên giường mà cứ chăm chăm nhìn xuống nó, làm nó hơi bực bội mà hỏi cô "Có chuyện gì?"

-J6, tên thật của cô là gì? Dù gì thì tôi và cô cũng được xem như là đồng đội của nhau rồi thì việc cô tiết lộ tên thật của mình cũng đâu có vi phạm đạo đức nghề nghiệp – Hyomin mệt mỏi hỏi nó do sự tra tấn bởi những hồi ức ban nãy. Nó chỉ cười khì một cái, đứng lên, rồi bỗng tự cởi hết quần áo của mình ra trong cái nhìn ngạc nhiên của Hyomin "Eh, eh cô đang làm gì vậy? Đừng làm bậy. Tôi sẽ hét lên đó"

Jiyeon không chút quan tâm đến những lời này, nó cứ bò lên giường rồi liên tục bò tới đến chỗ cô, kê môi mình ngay môi cô mà nở một nụ cười gian "Người biết tên của tôi chỉ có thể là những người có vị trí đặc biệt quan trọng trong cuộc sống của tôi. Sao, cô muốn trở thành người đó không?". Hyomin đơ cả người ra trước cảnh tượng này, Jiyeon thấy thế thì được nước làm tới, kê sát thêm nữa mà biếи ŧɦái hỏi "Cô có bạn trai chưa?". Và lần này, nó đã bị cô đẩy ra ngay tức khắc, thở dốc mà đáp lại nó "Tôi có rồi. Cô đừng có mà mơ tưởng đến tôi".

-Tiến sĩ tâm lý học tội phạm của tôi ơi~ Tôi thèm cô chắc. Với lại, tôi cũng đã có người mà tôi thề sẽ yêu trọn đời, trọn kiếp duy nhất người đó rồi – Và nó đã tự nhiên nằm xuống giường trong sự há hốc mồm của Hyomin "Này! Sao cô không xuống sàn mà ngủ? Hơn nữa, mau mặc quần áo vào đi. Nhìn ghê chết đi được. Mới có tý tuổi mà bày đặt xăm trổ nhìn như đại ca giang hồ vậy"

Nó ngồi dậy, chặc chặc lưỡi mình tỏ vẻ thất vọng trước những lời này của Hyomin "Này! Cô học cho cao để rồi không biết cả những quy tắc ứng xử thông thường sao? Tôi cũng là con gái nên tôi không có nghĩa vụ phải nhường nhịn cô. Muốn thì về nhà mà bảo thằng bạn trai của cô làm đi. Hơn nữa, tôi ngủ nude, có quần áo tôi ngủ không được. Cuối cùng, tôi chỉ nhỏ hơn cô 4 tuổi nên tôi đã được phép xăm theo như quy định của luật pháp Hàn Quốc". Hyomin chưa kịp nói thêm bất kỳ lời nào nữa là đã thấy nó nằm phịch xuống giường ngủ ngon lành. Cô sau đó cũng nhẫn nhịn mà nằm xuống ngoài cùng của chiếc giường, lấy một cái gối ôm chắn giữa 2 người. Cả 2 nằm như vậy cho đến tận sáng hôm sau

-Chị hai! Chị có điều chi muốn căn dặn – Một tên đàn em kính cẩng cúi đầu khi bà ta bước đến trước cửa phòng của nó và cô. "Mau lui xuống. Tao có chuyện muốn nói riêng với nhị gia Phác" – Bà ta ra lệnh xong thì tên đàn em cũng đáp gắn ngọn "Dạ" và chuẩn bị rời đi. Bà ta nhẹ nhàng mở cánh cửa ra thì ngay lập tức đóng sầm lại trong sự ngỡ ngàng của tên đàn em. "Cái này...Để họ ngủ thêm chút nữa đi. Chừng nào họ dậy thì mày dẫn xuống nhà ăn, bảo nhà bếp chuẩn bị sơn hào hải vị, đón tiếp khách quý". Và bà ta đỏ mặt bước đi trong khi tên đàn em chẳng thể hiểu nổi chủ của mình vừa nhìn thấy gì nữa.

Trong khi đó, ở trong căn phòng này đang diễn ra một cảnh tượng mà khiến hầu hết tất cả mọi người nhìn vào sẽ hiểu lầm. Hai người con gái hoàn toàn khỏa thân đang ôm chặt lấy nhau ngủ thật ngon lành. Nhưng hình như chính sự ồn ào ban nãy cùng ánh nắng buổi sáng đã đánh thức họ dậy cùng với nhau

-Sao cô lại ôm tôi? – Nó nhìn chằm chằm xuống cô mà hỏi. Cô cũng không hơn gì khi dùng cặp mắt ngỡ ngàng để nhìn lên nó, bình tĩnh hỏi "Sao tôi lại ôm cô?". Thế nhưng, ngay khi 2 câu hỏi chỉ vừa mới dứt thì "ÁAAAAAAAAAAAAA!!! ĐỒ Biếи ŧɦái! CÔ ĐÃ LÀM GÌ VỚI TÔI RỒI HẢ?" – Hyomin đứng phắt dậy, giật lấy cái chăn ở trên giường mà quấn toàn bộ cơ thể mình lại với nhau. Nó lúc này mới có thể ngồi dậy vì lúc nãy Hyomin đã ôm quá chặt, nhìn về phía cô mà nở nụ cười khinh bỉ

-Này, cô học tâm lý tội phạm sao dùng chuyên môn của mình để đánh giá tình huống hiện tại đi. Là ai đã làm gì với ai hả? – Nói rồi, nó bình tĩnh bước vào nhà tắm trong khi Hyomin thì chạy xồng xộc theo nó mà hỏi "Yahhhh!!! Cô nói thế nghĩa là sao hả? Còn không mau nói rõ ràng ngay cho tôi" – Thế nhưng...Bịch~~~ Hyomin trượt chân té nằm dài ra sàn, đồng thời kéo luôn cả người nó ngã xuống, khi cô cố lấy tay kéo cái áo sơ mi mà nó vừa mới cầm lên để chuẩn bị đi tắm.

Két~~~ Không biết tại sao lúc này cánh cửa phòng nó và cô được mở hý ra với bao nhiêu là cái đầu cứ chăm chăm nhìn vào cảnh tượng hiện tại trong phòng. Nó vẫn còn đang khỏa thân và nằm đè lên một Hyomin với cơ thể đã bị lộ ra do cái chăn của cô cứ tuột dần đều ra ngoài. "Diễn đi. Bọn chúng đang nhìn tôi và cô" – Nó lạnh lùng nói với cô. Hyomin đơ cả người, hờ hững đáp lại "Biết rồi! Giờ muốn làm gì tiếp theo đây"

Bỗng nó cúi thấp người xuống hơn, trên môi nở nụ cười sắc lạnh, thì thầm vào tai cô "Rút ngắn thời gian nằm vùng". Hyomin chưa kịp nói thêm được bất kỳ lời nào nữa là đã im bặt ngay và tất cả những người đang đứng bên ngoài cũng được một phen rửa mắt với cảnh tượng đang diễn ra.

Rika~