Người Trong Hồi Ức

Chương 6

Chương 6: Rút ngắn thời gian
*Flashback*

Dù biết là phải ngủ nhưng Hyomin cứ liên tục trằn trọc, quay qua quay lại và cũng quyết định quay về phía nó nằm, nhưng là ở phía đối diện với lưng. Hyomin nằm đó, cau mày lại "Kỳ lạ! Nếu anh Jiyeon đã chết thì tại sao cảnh sát lại không có một ghi nhận tử vong nào. Không lý nào, anh ấy lại nói sai tên mình cho mình nghe được. Hay là anh ấy không phải lớn hơn mình 4 tuổi mà lớn hơn nữa sao? Thôi mệt quá, không nghĩ nữa. Chừng nào xong vụ này đến làm phiền chị Qri tiếp vậy". Thế nhưng, khi cô đang định xoay người lại thì nó lại trở mình và nằm mặt đối mặt với cô, nhưng là mỗi người một mép giường

-J6! Thật ra cô là ai? Là do tôi đang trở nên điên lên khi tìm anh Jiyeon suốt 10 năm nay nhưng vẫn công cốc, hay do...Aishhhh!!! Bậy quá! Nghĩ sao con nhóc này là anh Jiyeon được. Nhịp tim của người thì ai cũng như ai thôi. Mày nghĩ sao vậy, Hyomin? Dù 10 năm trước mày có mù nhưng hiện tại mày không mù mà. Nên nhớ, người mày yêu và chờ đợi là anh Park Jiyeon chứ không phải là đứa con nít vắt mũi còn chưa sạch này – Hyomin tự hét toáng lên với những suy nghĩ do chính mình tạo nên. Và 1 trong số đó, đã khiến nó hơi khó chịu, nói trong cơn mê "Làm cái gì mà ồn ào quá vậy?"

Hyomin im lặng lại ngay, lặng lẽ nằm xuống, kéo cái chăn che kín khắp cơ thể. Nhưng chẳng được bao lâu thì cô lại ngồi bật dậy một lần nữa "Cái thời tiết quái quỷ gì thế này? Bộ Hàn Quốc đang vào mùa hè sao? Thật tình chứ! Mình mới về chưa được 1 tuần là đã bị bắt đi nằm vùng rồi. Nóng chết mất" – Hyomin liên tục tự quạt cho mình và cũng đưa mắt nhìn xung quanh một lượt "Ok! Liều thôi. Dù gì thì con nhóc này cũng ngủ say rồi nên mình sợ gì chứ. Với lại, cô ta là con gái mà. Thú tính có nổi lên thì cũng đâu có cưỡиɠ ɧϊếp mình được. Hai người con gái không yêu nhau thì lấy đâu ra can đảm mà lên giường với nhau"

Với ý nghĩ đó, Hyomin đã từ từ trút bỏ hết quần áo trên người mình xuống. Để giờ, nhìn cô y hệt nó. Hyomin nằm xuống giường, mỉm cười hài lòng "A~~~~ Thoải mái rồi. Ngủ thôi". Và Hyomin đã nhắm mắt đi vào giấc ngủ, để rồi những mảnh vỡ ký ức cứ hiện lên trong đầu cô một lần nữa

-Anh Jiyeon~ Hôm nay anh đến chơi với em muộn quá vậy? Làm em tưởng anh không đến luôn chứ!

-Anh Jiyeon~ Tụi mình chơi với tuyết đi. Anh nằm xuống như thế này và lăn qua lăn lại trên nền tuyết sẽ vui lắm đó

Hyomin khẽ đau đớn do những ký ức này, cơ thể bất giác cũng làm theo y hệt như trong hồi ức. Cô lăn vào trong vòng tay của nó, ôm chặt nó lại, mũi thì cạ cạ vào người nó, mỉm cười hạnh phúc, gọi khẽ "Anh Jiyeon". Nó nghe được vậy, dù vẫn còn đang say ngủ nhưng cơ thể lại như phản ứng tự nhiên, ôm đáp trả người đang nằm trong lòng mình lúc này, nở nụ cười, nói thầm "Chị Sunyoung"

*Hiện tại*

-Mày tránh ra một chút coi. Tao không thấy gì hết á – Một đứa con gái đứng ngoài cửa bực bội nói lên câu trên rồi bỗng nghe thấy tiếng tằng hắng của chủ mình nên đành im lại "Này! Đến lượt tụi mày tranh giành nhau coi hả. Nên nhớ ở đây ai là lớn nhất. Nhìn vào mà học hỏi đi. Thấy cách hôn của Phác nhị gia chưa". Và đúng như bà ta nói thì J6 đang dùng cách không thể lãng mạn hơn để theo nó là rút ngắn được thời gian nằm vùng.

Nó cúi người xuống, khẽ lấy tay che mắt cô lại và nồng nàn hôn lên môi cô. Hyomin dù đang bị cưỡng hôn nhưng lại không hề có bất kỳ phản ứng nào mang ý nghĩa là muốn đẩy nó ra cả. Cô ban đầu tuy quá đỗi ngạc nhiên khi thấy nó bỗng nhiên hôn lên môi mình nhưng sau đó lại nhắm tịt mắt đi, vì một mảnh hồi ức lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô

-Anh Jiyeon~ Anh vì cứu em mà mới bị thương, đúng không? Anh đừng có gạt tay em ra như thế. Để em sờ xem, vết răng trên cánh tay của anh nó có sâu không? Ai đời như anh, lấy tay mình ra để cho con chó nó cắn vào chứ! Người nó muốn cắn là em mà.

-À~ Anh Jiyeon~ Mẹ em hay dạy em thế này: Người mà ta đã mang ơn thì nhất định phải trả ơn cho bằng được. Em thì chẳng biết nên báo đáp anh Jiyeon thế nào, nên anh hãy xem như đây là món quà trả ơn của em nha

-Wowww!!! Môi của anh Jiyeon mềm thật luôn đó. Hihi, Sunyoung không biết đâu~ Anh Jiyeon đã cướp mất nụ hôn đầu của em rồi thì nghĩa vụ sau này của anh là phải chịu trách nhiệm với em cả đời đấy.

Hyomin thì vẫn cứ đau đớn trước những ký ức đó mà không biết nó đã rời khỏi người mình từ lúc nào. Nó hơi ngồi dậy, phóng tầm mắt ra xa thì thấy vẫn còn một đống người đứng ngay cửa nhìn với ánh mắt đầy say mê nên đành thở dài một tiếng, tiến nhanh đến cánh cửa, giật mạnh ra một cái làm một đống người ngã sóng soài vào trong phòng nó "Có chuyện gì? Mấy người ăn gan trời rồi phải không? Người dám theo dõi Phác Trí Nghiên này thì hình phạt chỉ có thể là 2 con mắt của họ. Sao, muốn tôi móc ngay tại đây luôn không?"

Nó chỉ giả bộ cảnh cáo nhưng vẫn khiến đám người đó tối sầm mặt mày lại, chạy nhanh ra khỏi phòng nó ngay mà chẳng dám quay đầu nhìn lại. Riêng chỉ có bà trùm là vẫn còn đứng lại, ngại ngùng nói "Tụi đàn em của tôi còn non dại nên mong nhị gia và Phác tiểu thư đây bỏ qua cho. À, đúng rồi. Để sáng nay, tôi cho người đưa 2 người để tận xưởng sản xuất của chúng tôi để 2 người mục sở thị cũng như xem đây là món quà tạ lỗi của chỗ chúng tôi. Không biết có được không ạ?"

-Tôi cho bà 15ph – Nó lạnh lùng trả lời, và cũng đi lại chỗ cô đang ngồi bệch ở dưới sàn, khuôn mặt trắng bệch cả ra, dịu dàng dìu cô đứng dậy, ôm lấy eo cô bước vào trong nhà tắm. Lúc này, thì bà ta ngoắc tay một cái, đám người lúc nãy liền xuất hiện bên cạnh "Mấy đứa thấy không? Trời ơi, cơ thể của Phác nhị gia đẹp quá đi mất!!! Body thì chuẩn S line, hình xăm toàn ngay chỗ kín đáo giống như muốn chỉ được mình Hiếu Mẫn mới có quyền nhìn vậy. Không những vậy, bàn tay...bàn tay...thon và dài quá đi thôi!!! Không những vậy đâu nha, trên lưng con "thụ" kia còn có vài vết bầm nữa. Chắc Phác nhị gia "làʍ t̠ìиɦ" đỉnh lắm! Tại sao "cực phẩm" như vậy lại bị con "thụ" kia sở hữu chứ??? Còn biết bao nhiêu em chết mê chết mệt vì nhị gia đấy, anh có biết không????"

Đám bên ngoài cứ liên tục ôm lấy nhau, khóc trong tiếc nuối trong đó có cả bà trùm. Còn không khí bên trong thì hoàn toàn trái ngược. Nó nãy giờ đã nghe thấy hết nên chỉ nở nụ cười khinh bỉ "Lũ thấp kém. Mới có 1 ngày mà đã khai ra hang ổ rồi". Nó tự mắng xong thì cũng bình tĩnh ấn vào cái tai nghe, gọi cho Qri "Chị! Xong rồi. 15ph nữa bọn chúng sẽ dẫn em đến nơi sản xuất. Chị thông báo cho đội trưởng Kim chuẩn bị đi. Nhiệm vụ của em đến đây là hết". Nó tắt máy đi, đến lúc này mới nhớ ra là còn có cô đang đứng chung với mình nên quay đầu về phía cô, lạnh lùng hỏi

-Này, cô đã 29t rồi thì không lý nào chưa từng hôn bạn trai của mình phải không?

-"..."

-Ok! Hiểu rồi. Nhờ ơn của cô mà tôi được kết thúc nhiệm vụ này sớm. Khi nào về sở tôi sẽ bảo sở trưởng tặng bằng khen cho cô. Hơn nữa, tôi không phải là người cướp đi nụ hôn đầu của cô nên tôi không có nghĩa vụ gì phải chịu trách nhiệm với cô cả đời

-"..."

Hyomin vẫn tiếp tục im lặng, nó thấy thế thì cũng toan mở cửa bước ra ngoài nhưng liền bị cô giữ tay lại. Hyomin nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, bấm khóa chốt "Cô tên gì?" – Hyomin bỗng nhìn chằm chằm vào nó, nghiêm túc hỏi. Nó cười khì một cái "Sao, muốn biết tên tôi à? Vậy bây giờ cô muốn có vị trí gì trong cuộc sống của tôi đây?" – Nó hỏi ngược lại cô, đồng thời vừa nói, vừa tiến lại chỗ cô, đẩy cô lùi dần về phía sau "Là đồng nghiệp. Là chị em thân thiết. Hay là..."

J6 đang nói bỗng nhiên dừng lại. Vì giờ đây nó đã đứng trước mặt cô, nở nụ cười gian manh trước khuôn mặt ngày càng trắng bệch ra của cô. Nó đưa môi mình sang tai cô, thì thầm "Bạn tình". Ngay lập tức, nó đã bị cô đẩy ra với một lực mạnh nhất có thể. Hyomin đứng đó, thở hồng hộc. Nó thấy vậy liền cười khinh thường cô "Này! Tiến sĩ. So về học thức thì có thể tôi không bằng cô. Nhưng nếu so về kinh nghiệm làm việc thì tôi hơn cô gấp bội. Trăm nghe không bằng một thấy. Tôi để cho bọn họ thấy được cảnh bọn họ cần thấy nhất và bọn họ tặng cho tôi nguyên cái xưởng sản xuất. Như vậy quá lời. Với lại, người làm nghề như tôi với cô nên tập dần quen với điều này đi. Sau này, cô sẽ biết. Vì để hoàn thành nhiệm vụ của mình mà đi hôn một người đồng giới không có gì là đáng sợ cả. Có khi cô phải làm những thứ kinh hơn nữa để lấy được lòng tin của bọn tội phạm kìa"

Nói rồi, J6 cũng rất nhanh chóng mặc quần áo vào cho mình và bước ra ngoài. Hyomin liền ngồi bệch xuống sàn, khuôn mặt bần thần cả ra "Không thể nào! Không phải! Bình tĩnh lại nào Hyomin. Dùng kiến thức mà mày đã học được để phân tích về tình huống này nào. J6 chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ thôi. Đúng, đúng là như vậy. Còn nữa, mày vừa nhớ đến nụ hôn dành cho anh Jiyeon khi được J6 hôn sao? Tại sao...tại sao...cứ mỗi lần tiếp xúc với J6 là mình cứ nghĩ...mình đang được ở cạnh anh Jiyeon thế này?". Hyomin vẫn ngồi một đống trong phòng tắm, bỏ mặc mọi chuyện ở bên ngoài cho J6 giải quyết

-Nhị gia! Bạn gái của anh không đi cùng sao? – Một đứa con gái cố dẹo lại chỗ nó, hỏi đầy mời gọi. Nó cười trừ, đẩy cô ta ra "Xin lỗi! Nhưng cô ấy không thích hợp đến những nơi như vậy. Với lại, tôi thuộc tuýp người chung tình nên mấy cô làm ơn tránh đường ra giùm. Để bạn gái tôi biết, có người muốn quyến rũ bạn trai mình thì người gϊếŧ mấy cô không phải là cô ấy mà sẽ là tôi". Và nó đã bước đi thật lạnh lùng bên cạnh bà trùm bỏ lại phía sau mấy con đàn em cứ ôm lấy nhau, khóc tiếc hùi hụi

Chẳng mấy chốc, nó cũng được bà ta dẫn đến nơi sản xuất ma túy. Vừa bước vào, đã thấy khắp nơi chỉ toàn là những ống nghiệm và những máy móc phục vụ cho việc nghiên cứu. Ở góc tường, cũng có một cô gái bị trói cả 2 tay lại, cơ thể phờ phạc cả đi nhưng vẫn cố rên lên những tiếng kêu cứu đầy thảm thiết "Cứu...cứu...tôi...với". Nó nhìn sang bà ta, giả bộ hỏi "Ai đây?". Bà ta khẽ cười, rồi hờ hững giới thiệu "Chồng tôi và chuột bạch của anh ta". Sau câu nói đó khi nó cũng đưa mắt nhìn về phía của một cô gái khác với trên mặt là cặp kính dày cộm, người thì ốm tong teo, đôi tay cứ mãi hỳ hục với mấy cái ống nghiệm chả thèm quan tâm đến xung quanh

-Ồ! Thế chế gần xong chưa? Tôi không thể nán lại Hàn Quốc quá lâu. Bọn cớm sờ gáy tới thì phiền chết mất – Nó hỏi tiếp, bà ta liền niềm nở ngay "Nhị gia! Thuốc của cô đã xong rồi. Lát nữa đây tôi sẽ cho cô thấy "hàng" lần này ngon đến như thế nào". Và bà ta đã cầm theo ống tiêm đến chỗ cô gái bị giam. Nó chỉ đứng nhìn cảnh tượng đó với một nụ cười sắc lạnh trên môi, khẽ nói vào cái tai nghe của mình

-Vào được rồi

Rika~