Dọc theo đường đi, Úc Lý một mực không xa không gần đi theo phía sau anh, một bên quan sát tình huống bốn phía, một bên quan sát vị Chu đội trưởng này.
Tuy rằng trước mắt còn nhìn không ra anh có thực lực gì, nhưng xét theo dị năng mà anh vừa thể hiện ra mà xem, tuyệt đối là một nhân vật rắc rối, khó đối phó.
Có vẻ như tốt hơn là nên tránh xa anh.
Ga tàu điện ngầm cũng không xa, không lâu sau bọn họ đã tới.
Bởi vì sự hỗn loạn trước đó, lúc này không có ai trong trạm, ngoại trừ những vật dụng rải rác khắp nơi, chỉ có đoàn tàu vẫn đang vận hành từng theo trình tự trên đường ray, tiếng gió gào thét, có loại âm trầm nói không nên lời.
Chu Ngật tìm được phòng điều khiển xe, hơn mười nhân viên đang ẩn náu ở đây, thấy có người lạ tới, lập tức ra dấu với bọn họ.
“Đừng tới đây! Ngoài cửa có bướm!”
Âm thanh của bọn họ bị thủy tinh ngăn cách, nhưng Chu Ngật tựa hồ có thể xem hiểu môi ngữ, gần như là trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của bọn họ.
Anh nghiêng đầu, hơn mười con bướm đột nhiên từ máy bán vé bên cạnh bay ra. Úc Lý nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng kéo áo khoác xuống, che kín đầu mình.
“Cho tôi mượn đao một chút.” Chu Ngật cũng không quay đầu lại nói.
Úc Lý không nhìn thấy tình huống bên ngoài lớp quần áo, trực tiếp ném mã tấu ra ngoài. Chu Ngật nhận lấy mã tấu, vung vài cái về phía đàn bướm đang bay tới, chỉ trong chớp mắt, những con bướm này liền rơi xuống.
Úc Lý liếc mắt một cái.
Bướm đã chết, cơ thể vỡ vụn, đường đao khá đẹp.
Cô tháo áo khoác trùm đầu xuống, giơ ngón cái lên với Chu Ngật: “Đao pháp hay!”
Chu Ngật: “...”
Anh ném mã tấu về phía sau, sau đó đi về phía phòng điều khiển.
Nhân viên bên trong vội vàng mở cửa.
“Vừa rồi thật sự là cám ơn ngài! Xin hỏi bên ngoài còn có loại bướm này sao? Chúng tôi muốn đi ra ngoài...”
“Bên ngoài không an toàn, tạm thời đừng ra ngoài.” Chu Ngật nói: “Tôi có thể kiểm tra camera ở đây một chút không?”
Các nhân viên đưa mắt nhìn nhau: “Cái này...”
Chu Ngật lấy một thẻ chứng nhận từ trong người ra, các nhân viên sau khi xem xong, nhất thời nghiêm nghị kính nể.
“Không thành vấn đề, ngài muốn xem bao nhiêu cũng được!”
Nói xong, bọn họ lập tức dẫn Chu Ngật đi điều tra.
Úc Lý đang đứng ở bên ngoài phòng điều khiển xe ngáp một cái, lúc này thấy bọn họ đều đi kiểm tra camera, hơi suy nghĩ một chút, cũng đi vào theo.
Mặc dù cô không nghĩ rằng có thể tìm thấy bất cứ điều gì chỉ bằng cách dựa vào sự giám sát ở ga tàu điện ngầm, nhưng nếu quả thật bọn họ có thể tra ra dấu vết gì, vậy cô cũng có thể hưởng ké thông tin tình báo, không thiệt thòi.
Trên mấy màn hình, các đoạn video giám sát khác nhau đang được phát cùng một lúc.
Chu Ngật hết sức chuyên chú xem video, đột nhiên lên tiếng: “Dừng.”
Các nhân viên không biết anh kêu dừng máy nào, vì thế đồng loạt dừng lại.
Chu Ngật chỉ vào màn hình thứ hai bên trái, hỏi: “Tra xem người này vào trạm từ chỗ nào.”
Úc Lý nhìn thoáng qua.
Là người đàn ông trung niên đầu tiên lây lan ô nhiễm đêm nay.
Nhân viên thuần thục điều tra, sau đó nói: “Là trạm Bắc Kinh Dương.”
Đường Bắc Kinh Dương?
Hình như là khu phố gần nhà cô...
Úc Lý bất động thanh sắc, tiếp tục xem thao tác của bọn họ.
Chu Ngật: “Tua về phía trước.”
“Được.”
Camera giám sát được tăng tốc chiếu lại, không quá mấy phút, Chu Ngật lại lên tiếng: “Dừng.”
Ánh mắt Úc Lý nhanh chóng đảo qua mấy màn hình, lập tức ngạc nhiên phát hiện - - Một hình ảnh trong đó, vậy mà từng xuất hiện trong bài post linh dị kia.
“Cái này.” Chu Ngật giơ ngón tay hướng màn hình: “Tra một chút.”
“Được.”
Bàn phím lại kêu lách cách, chưa tới nửa phút, nhân viên phòng điều khiển xe liền tra ra tin tức người trong hình vào trạm.
“Cảnh sát, anh ta vào trạm ở đường Lộ Lâm.”
Đường Lộ Lâm...Lại là khu phố gần nhà cô.
Mà con bướm đêm lớn tối hôm qua chợt lóe lên kia, cũng được phát hiện ở gần nhà cô.