Nhưng không tới một lát, nụ cười trên mặt Trương Thị liền cứng đờ, cuối cùng cố lấy dũng khí, đi đến trước xe ngựa của Thái Tử, hành lễ nói: “Thần phụ gặp qua Thái Tử điện hạ.”
“Không cần đa lễ.” Trong xe ngựa truyền ra giọng nói trầm thấp lại ôn hòa của Thái Tử.
Trương Thị đứng dậu, nhìn chằm chẳm cửa xe ngựa một hồi lại nói, “Thái Tử điện hạ, thần phụ nghĩ thừa dịp trước khi Kiều Kiều xuất giá, đưa Kiều Kiều về nhà mẹ đẻ ở Hà Châu một chút, thông báo môt hai.”
Bà ngụ ý là, hy vọng Thái Tử điện hạ có thể giao con gái cho bà một khoảng thời gian.
Cũng không thể ngay cả ba tháng còn lại cũng cướp mất nha.
Hơn nữa, Trương Thị cũng không rõ, làm sao Thái Tử lại ưa thích con gái nhỏ của mình như thế, thích đến năm thì mười họa, muốn đưa nàng vào Đông Cung ở.
Đương nhiên, Thái Tử có thể xem như bảo bối trong tay mà bảo vệ, tự nhiên là chuyện tốt.
Trong xe ngựa, Tần Mạn Kiều thận trọng nhìn hắn, trong đôi mắt mang theo một tia cầu xin.
Nàng vẫn hi vọng có thể cùng Trương Thị trở về nhà ngoại xem, dù sao cũng chỉ có ba tháng, nàng muốn ở bên cạnh người thân nhiều một chút.
Sở Nghiêu liếc qua nữ nhân trong ngực, ánh mắt nhìn chòng chọc cái má sưng đỏ của nàng, ánh mắt tối sầm, nói: “Cô có chuyện phải làm, vừa vặn tiện đường, tiễn các người một đoạn đường.”
Tần Mạn Kiều âm thầm thở phào một hơi.
Nhưng mà một khắc sau, bàn tay thon dài của nam nhân, nhẹ giơ cằm nàng lên, hỏi: “Mặt có đau không?”
Trái tim Tần Mạn Kiều “thìng thịch” nhảy lên một tiếng, hỏng bét, nàng đã quên mất trên mặt còn có dấu tay.
Đi ra ngoài quá nhanh, đã quên dùng son phấn che lại.
Thái Tử này, chớ nhìn hắn muôn vàn sủng ái bảo vệ đối với nàng, nhưng khi trả thù người khác, thủ đoạn cũng rất ác.
Một tát này mặc dù là cha nàng đánh, nhưng Thái Tử chưa từng nhân từ với bất cứ ai ngoại trừ nàng.
Ngay cả phụ thân nàng khi thấy Thái Tử, cũng cảm thấy không bằng đi theo Hoàng Đế nói chuyện còn nhẹ nhõm hơn.
Nàng không hi vọng, hai người xảy ra “mâu thuẫn” nào.
Nàng thở nhẹ ra một hơi, nói, “Điện hạ, đều do Tần Nguyệt Hề, nàng ta vậy mà thừa dịp ta không có ở trong phủ, dùng lời lẽ ám chỉ ta phái thích khách đả thương nàng ta.”
“Phụ thân của Tần Nguyệt Hề, lại là ân nhân cha ta, cha sợ chính mình thiên vị người trong nhà, khiến nữ nhi của ân nhân chịu uất ức, nên mới ra tay.”
“Nàng không phải là nữ nhi của ông ấy sao?” Sở Nghiêu cau chặt mày, giọng điệu lành lạnh, “Những ngày qua, cô nhịn ông ta thật lâu.”
Nữ nhân ngay cả hắn cũng không nỡ chạm thử, vậy mà hết lần này đến lần khác bị ông ta thương tổn, còn muốn đưa nàng tới cái chỗ Kim Nguyệt Am ngay cả cứt chim cũng không có kia!”
Tần Mạn Kiều tê cả đầu, “Điện hạ, ngài không cần như vậy, ngài khiến ta thật khó xử, phụ thân của ta không xấu, chỉ là muốn ta tốt hơn chút, ông ấy biết ta đính hôn với ngài, chỉ hi vọng ta có thể an phận thủ thường làm tốt Thái Tử Phi của ngài.”
Nàng đặt hai tay lên vai hắn, ánh mắt đau buồn nói, “Ngài có thể vì ta, mà cho ông ấy thêm một cơ hội hay không, ta tin, cha sẽ thấy rõ.”
Sở Nghiêu không có trả lời, trong lòng đã có dự định khác.
Tần Mạn Kiều thấy vậy, có chút khổ sở nhăn chặt đôi lông mày thanh tú.
Mà nam nhân không chịu được nhất chính là thấy nàng mặt ủ mày ê như vậy, hắn lườm nàng một cái, liền bất đắc dĩ đồng ý, “Được.”
Đôi lông mày đang nhăn chặt kia lập tức giãn ra.
Tần Mạn Kiều vui vẻ rướn cổ lên, hôn một cái lên cằm Sở Nghiêu.
Trong lòng Sở Nghiêu nổi lên một vòng sóng.
Hai mắt hắn nhìn cặp mắt xinh đẹp của nàng, khoảng cách gần như vậy nhìn chằm chằm đồng tử trong mắt nàng, có thể thấy được hình bóng của mình rõ ràng.
Lần đầu tiên Sở Nghiêu cảm nhận được, trong mắt của Tần Mạn Kiều, có hắn!
Dạng ảo giác này, khiến hắn có chút không nỡ dời mắt.