Rất nhanh đã tới lễ cập kê của Doãn Y Thần, khắp trên dưới Tử Cấm Thành đều nô nức chuẩn bị lễ cập kê cho nàng. Tống Viễn muốn cho nàng có một buổi lễ trang trọng nhất nên đích thân chỉ đạo, phân phó cấm quân khắp mọi ngóc ngách trong cung tránh xảy ra sự cố, cũng không để mấy vị khách không mời mà tới có cơ hội trà trộn vào.
Doãn Y Thần chọn cho mình một bộ y phục xanh dương thêu họa tiết cánh bướm ở chân váy, ống tay áo thuộc dạng tay bồng khiến nàng trông như một nàng tiên nhỏ dưới trần gian. Tống Viễn đặt làm cho nàng một cây trâm cài đầu hình hoa mẫu đơn, khi đứng dưới ánh mặt trời, từng cánh hoa như tỏa ra ánh sáng vàng kim trông vô cùng hút mắt.
Thu Nguyệt giúp nàng chải tóc thay y phục, vừa chải tóc cho nàng, Thu Nguyệt vừa thủ thỉ kể chuyện từ khi nàng còn bé, giọng nàng ấy có chút nức nở: “Mới đó mà quận chúa nhà ta đã đến tuổi cập kê rồi, nô tì thật không biết hay nên buồn.”
Doãn Y Thần biết nàng ấy đang khóc, nàng hơi cúi đầu, mỉm cười hạnh phúc: “Trưởng thành cũng rất tốt. Thu Nguyệt tỷ đừng buồn mà, ai rồi cũng phải lớn lên cả.”
Sau khi chải tóc trang điểm xong, Doãn Y Thần bước tới chính điện tiến hành nghi thức cập kê, mà người chủ trì chính là cha nàng, Doãn thừa tướng.
Ngay khi nàng vừa bước vào, mọi ánh mắt của bao vương tôn quý tộc đều nhìn nàng không rời mắt, thầm cảm thán không ngờ trên đời vẫn còn người xinh đẹp như vậy. Lông mày thanh tú, cặp mắt to tròn ngây thơ pha chút quyến rũ diễm lệ, chiếc mũi cao nhỏ nhắn, đôi môi anh đào đỏ au cùng với làn da trắng ngần khiến ai nhìn vào cũng phải thốt lên khuôn mặt nàng đẹp như tượng tạc. Không chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mà đến cả dáng người của nàng cũng có tỷ lệ vô thực. Dáng người mảnh mai như cành liễu trước gió, từng đường cong trên cơ thể ẩn hiện dưới chiếc váy xanh dương dệt bằng tơ lụa cao cấp. Mỗi bước đi của nàng, từng cánh bướm như sống động rung rinh như sắp vỗ cánh bay đi.
Đến cả Tống Viễn cũng phải ngây ngẩn nhìn nàng, cục bột nhỏ thật xinh đẹp, hắn nhìn ánh mắt thèm thuồng của đám vương tử phía dưới, đáy mắt tỏa ra sát khí, đám người này là ai mà dám tơ tưởng đến cục bột nhỏ của hắn!
Một người khác cũng kinh ngạc không kém đó là Doãn thừa tướng, ông luôn có cảm giác xúc động mỗi khi nhìn thấy nàng. Khi nàng lớn lên, trông càng giống người vợ đã mất của ông.
Doãn thừa tướng xúc động cài trâm lên tóc nàng, sau đó là hàng loạt lời chúc mừng của mọi người, có không ít lễ vật được dâng lên nhưng lễ vật của Tống Viễn là quý giá nhất, toàn thiên hạ chỉ có một chiếc nhẫn ngọc lưu ly, có thể nói là quý giá vô cùng.
Tống Viễn nắm tay nàng dịu dàng nói: “Chúc mừng Bảo Châu quận chúa đã hoàn thành lễ cập kê. Ta muốn tặng Tấn quốc cho muội ấy, để muội ấy toàn quyền cai quản.”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đó đều trầm trồ kinh ngạc, thầm nghĩ vị quận chúa này thật sự được hoàng thượng vô cùng sủng ái, ngài ấy vì nàng mà xuất binh đánh Tấn quốc, lại còn dùng Tấn quốc làm một phần lễ vật tặng cho nàng. Cái này chỉ có hắn dám làm chứ người khác ai mà làm được?
Nàng xúc động nhìn hắn, điều may mắn nhất đời này của nàng chính là được gặp hắn, được hắn yêu, được bên hắn.
Tối đến, Tống Viễn đè nàng trên giường, điên cuồng xé áo cắn nuốt môi nàng, hôm nay hắn có uống chút rượu, trong miệng vẫn còn vương hơi men khiến Doãn Y Thần như say theo hắn.
Nàng bị động thừa nhận nụ hôn ướŧ áŧ của hắn, đầu lưỡi thô ráp của hắn cạy mở răng nàng liếʍ mυ'ŧ chiếc lưỡi mềm thơm của nàng như muốn mυ'ŧ hết vị ngọt trong khoang miệng nàng.
Bàn tay to lớn cũng không nhàn rỗi liên tục xoa nắn hai đầṳ ѵú nàng.
Doãn Y Thần bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phía dưới không ngừng phun nước đến ướt một mảng đệm trên giường.
Tống Viễn không ngừng cọ xát vật nóng bỏng đó lên đùi nàng nhưng vẫn kiên quyết không chịu đút vào. Nàng thánh thiện như vậy, hắn không nỡ để nàng chịu bất kỳ thương tổn nào.
Hắn trầm giọng nói bên tai nàng: “Y nhi, hôm nay nàng đẹp lắm, mới ngày nào nàng còn trông như cục bột nhỏ lẽo đẽo chạy theo sau ta gọi ta là “tiểu ca ca” mà giờ đã trưởng thành rồi.”
“Hôm nay ta thấy mấy tên đó nhìn nàng như vậy, ta rất khó chịu, mấy tên đó là cái thá gì, sao xứng với nàng chứ. Ta chỉ muốn nói với cả thiên hạ này muội là của một mình ta, chỉ của một mình ta thôi.”
Hắn vừa ấm ức lẩm bẩm vừa chìm vào giấc ngủ.
Nàng nhìn hắn đã ngủ say, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa, chắc hẳn mấy ngày nay hắn đã phải vất vả lắm mới chuẩn bị tốt lễ cập kê cho nàng.
Nhìn dươиɠ ѵậŧ vẫn đang dựng đứng của hắn, nàng có một suy nghĩ táo bạo, nàng ngồi lên người hắn, bàn tay nhỏ cầm lấy dươиɠ ѵậŧ từ từ đút vào âʍ đa͙σ vẫn đang rỉ nước.
Lần đầu tiên có một vật to lớn như vậy đút vào âʍ đa͙σ nàng, Doãn Y Thần chỉ thấy bản thân như bị một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể.
Qυყ đầυ mới vào được một đoạn ngắn đã không thể đi vào tiếp được nữa, nàng chỉ đành rút qυყ đầυ ra cọ xát ngoài vách âʍ đa͙σ. Dù sao nàng cũng không dám đưa vào quá sâu vì nàng vẫn thấy hơi sợ. Dưới sự tác động của dươиɠ ѵậŧ, âʍ đa͙σ nàng càng chảy nhiều nước hơn, dòng nước trắng đυ.c chảy ra tưới lên dươиɠ ѵậŧ vẫn đang căng cứng.
Sau mấy lần cao trào, nàng mới nằm xuống cạnh hắn, nàng đặt một nụ hôn nhẹ lên má hắn, khẽ nói: “Tiểu ca ca, ngủ ngon.”
Thực ra nãy giờ Tống Viễn chưa hoàn toàn ngủ say, hắn muốn xem cục bột nhỏ định giở trò gì nhưng thật không ngờ nàng lại táo bạo như vậy. Suýt chút nữa hắn đã không nhịn được trực tiếp đè nàng xuống giường muốn “làm” nàng đến khi nàng khóc lóc xin tha mới thôi, nhưng hắn đành cắn răng dùng một tia lý trí cuối đè xuống ngọn lửa bùng cháy trong lòng.