Tiểu Manh Manh Của Đại Bạo Quân

Chương 49: Vở kịch giành cho kế mẫu

Người ta thường nói ở hiền gặp phiền, Doãn Y Thần đau đầu thấy Hoàng Thanh Vân đang quỳ trước cửa Linh Châu điện, chẳng biết bà ta lại tới đây tìm nàng làm gì nữa? Mối thù kiếp trước nàng vẫn còn nhớ như in.

Mấy ngày gần đây nàng đã nhờ Tống Viễn tìm tới bà đỡ năm xưa, cùng với vài nô tì trong phủ khác để tìm dịp vạch mặt Hoàng Thanh Vân, nhưng thật không ngờ nàng còn chưa tìm bà ta mà bà ta đã tự dâng tới cửa rồi.

Nàng thong thả bước ra, lạnh lùng hỏi: “Không biết phu nhân tới tìm ta làm gì?”

Hoàng Thanh Vân lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười niềm nở: “Quận chúa, tiện phụ tới đây chỉ để tặng cho người chút quà mọn, mấy hôm trước ta bị bệnh không tiện đến chúc mừng người, mong người không chê.”

Doãn Y Thần nhếch môi, ta chê nha.

Hoàng Thanh Vân nói xong chưa để Doãn Y Thần kịp đáp lời đã lập tức sai người hầu bê từng rương vàng bạc châu báu vào trong sân.

Bà ta muốn mua chuộc nàng?

Doãn Y Thần không thèm liếc nhìn rương vàng, chỉ thản nhiên nói: “Phu nhân tới đây chắc không chỉ để tặng chút lễ vật này cho ta chứ?”

Nghe nàng hỏi vậy, bà ta biết đã bị nàng nhìn thấu liền ngả bài: “Quận chúa, nhà ngoại của ta đang xảy ra chút chuyện, người được hoàng thượng sủng ái, chỉ cần người nói mấy câu chắc chắn hoàng thượng sẽ bỏ qua cho nhà ngoại ta.”

Quả nhiên bà ta không phải thứ tốt đẹp gì, hóa ra vì nhà ngoại bà ta vướng vào án tham ô nên mới tới tìm nàng, muốn nàng giúp xin tha.

Thu Nguyệt đứng sau lưng nàng cao giọng: “À thì ra bà muốn dùng tiền đút lót quận chúa nhà ta, nhưng xin lỗi đi, quận chúa nhà ta không thiếu chút vàng này.”

Nghe Thu Nguyệt nói vậy, sắc mặt Hoàng Thanh Vân thoáng chốc trắng bệch, cũng đúng, người ta là Bảo Châu quận chúa mới đây vừa được hoàng thượng cho phép tự mình cai quản Tấn quốc thì sao có thể để mắt đến chút vàng này chứ.

Trong lúc bà ta hết hy vọng chuẩn bị rời đi, Doãn Y Thần lại đột nhiên gọi bà ta lại: “Khoan đã, tuy chuyện này có hơi khó khăn nhưng dù sao bà cũng có lòng… để ta thử nói với hoàng thượng xem sao.”

Hoàng Thanh Vân không tin vào tai mình, mới đầu bà ta còn tưởng mình nghe nhầm, cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt uất hận của Thu Nguyệt, bà ta mới hiểu ra nàng đã đồng ý với thỉnh cầu của bà ta. Hoàng Thanh Vân mừng rỡ cảm ơn nàng không ngớt, liên tục khen nàng không chỉ xinh đẹp mà còn là người lương thiện.

Khi Hoàng Thanh Vân rời đi, Doãn Y Thần mới để lộ nụ cười thỏa mãn, Hoàng Thanh Vân ơi Hoàng Thanh Vân, đã tới lúc ta đòi lại những thứ thuộc về mình rồi.

Nàng nhanh chóng tới Dưỡng Tâm Điện tìm Tống Viễn, khi thấy trong phòng còn có người, nàng biết ý định ra ngoài. Vậy mà nàng còn chưa kịp rời đi hắn đã gọi nàng lại: “Đã đến rồi thì tới đây ngồi đi.”

Người nọ nghe hắn nói vậy thì không khỏi kinh ngạc, chuyện quốc gia đại sự mà hoàng thượng lại để người ngoài cùng nghe?

Như nhận ra câu hỏi trong lòng gã, Tống Viễn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, hơi mỉm cười: “Muội ấy không phải người ngoài.”

Doãn Y Thần sượng trân nhìn người đó, vị huynh đài này thật tội nghiệp, chắc đang áp lực lắm có phải không?

Sau khi bàn công vụ xong, người nọ mau chóng rời đi, làm việc với hoàng thượng thật áp lực!

Gã ta chỉ đứng sau bức bình phong nên không thể thấy Tống Viễn vừa nghe gã ta báo cáo vừa đưa tay sờ soạng tiểu cô nương. Đôi bàn tay to lớn lần theo gấu váy bắt đầu thâm nhập vào trong.

Doãn Y Thần hốt hoảng nhìn qua tấm bình phong, tuy có tấm bình phong che chắn nhưng tấm bình phong này rất mỏng, nếu ngẩng đầu lên sẽ thấy được đôi tay của nam nhân đang mân mê khắp cơ thể thiếu nữ. Nàng sợ hãi nhìn chằm chằm người nọ, đôi môi mím chặt sợ bản thân sẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ, nếu để người khác nghe được sẽ rất mất mặt.

Tống Viễn nhìn biểu cảm này của nàng, trong lòng nổi lên một suy nghĩ táo bạo, ngón tay hắn miết nhẹ lên hộŧ ɭε nàng, một tay khác bắt đầu vờn quanh bầu ngực căng tròn. Thấy hạ thân nàng càng chảy nhiều nước, hắn mới lộ ra nụ cười sảng khoái, bàn tay di xuống cởi nhẹ thắt lưng nàng.

Doãn Y Thần bị hắn dọa cho run rẩy, nàng trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như một chú mèo con đang tức giận.

Thật may người nọ cuối cùng đã chịu rời đi, nàng uất ức dùng chân đá nhẹ lên người hắn: “Tống Viễn! Huynh là đồ xấu xa! Biếи ŧɦái!”

Tống Viễn bị nàng đá nhưng không giận, hắn bắt lấy đôi chân trắng tinh xảo như ngó sen của nàng đặt lên dươиɠ ѵậŧ đã sớm căng cứng, hắn còn cúi người đặt một nụ hôn lên chân nàng: “Đúng vậy, ta là kẻ xấu xa biếи ŧɦái.”

Hắn không chỉ hôn lên chân nàng mà còn mυ'ŧ nhẹ khiến chân nàng hiện lên một dấu hôn đỏ hồng, Doãn Y Thần càng thêm giận, bàn chân hơi dùng sức: “Huynh!”

Mà Tống Viễn như kẻ nghiện vùi đầu cắи ʍút̼ xương quai xanh nàng, dươиɠ ѵậŧ cũng không nhịn được hướng về âʍ đa͙σ nàng khẽ đưa vào.

Doãn Y Thần kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn, không phải nói cưới nàng về mới chính thức làm cái đó sao…

Thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng, hắn khẽ động eo để qυყ đầυ tiếp tục đi vào sâu hơn, đến khi chạm vào màиɠ ŧяiиɧ mới rút ra, sau đó lại nhẹ nhàng tiến vào nhưng không cắm quá sâu.

Doãn Y Thần lại không nhịn được, hạ thân ngứa ngáy muốn hắn thật sự cắm mạnh vào trong, nàng hơi uốn éo thân mình muốn trao thân cho hắn, nhưng hắn vẫn không hoàn toàn đưa vào, mà sau khi rút dươиɠ ѵậŧ ra hắn mới giải phóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc ra ngoài.

Thấy lỗ nhỏ vẫn đang co rút chảy nước, hắn không chút do dự ghé miệng vươn đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ âʍ đa͙σ đang không ngừng co rút.

Doãn Y Thần bị phản ứng đột ngột của hắn làm giật mình, bụng dưới co thắt phun ra từng đợt nước, nước l*и bắn đầy lên mặt, lên cằm hắn khiến cảnh tượng bên trong càng thêm dâʍ đãиɠ.

Đầu lưỡi thô ráp của Tống Viễn bắt chước động tác của dươиɠ ѵậŧ bắt đầu điên cuồng thọc ra rút vào khiến nàng cao trào không biết bao nhiêu lần.

Đến chiều, Doãn Y Thần mềm nhũn nằm trong ngực hắn, bàn tay nhỏ chơi đùa với dươиɠ ѵậŧ vẫn đang dựng thẳng đứng.

Nàng cúi đầu hôn lên ngực hắn, giọng nói vì động tình mà trở nên mềm mại: “Tiểu ca ca, muội có chuyện muốn nhờ huynh.”

Tống Viễn ôm nàng vào ngực, giọng nói trầm ấm: “Vậy phải xem biểu hiện của muội rồi.”

Nghe hắn nói vậy, nàng lập tức hiểu hắn đang muốn gì. Nàng dạng chân ngồi lên người hắn để âʍ đa͙σ cọ xát với dươиɠ ѵậŧ, sau đó đặt một nụ hôn ướŧ áŧ lên môi hắn.

Tống Viễn híp mắt hưởng thụ, bàn tay không ngừng xoa nắn hai đầṳ ѵú mềm mại khiến hai hạt đậu hồng phấn cứng lên.

Bàn tay như được chạm khắc của nàng choàng qua cổ hắn, cái lưỡi nhỏ không ngừng mυ'ŧ lấy đầu lưỡi thô ráp của hắn.

Vở kịch giành cho kế mẫu sao có thể thiếu sự góp mặt của Tống Viễn được.