Nàng vội lấy khăn tay lau nước mắt cho hắn, miệng không ngừng dỗ dành: “Huynh xem huynh kìa, đã lớn từng này mà vẫn còn khóc nhè! Huynh nói cho muội nghe xem kẻ nào dám khiến cục cưng của ta khóc nào, muội sẽ đánh kẻ đó giúp huynh!”
Tống Viễn ôm eo nàng, cổ họng vẫn nức nở như chú cún bị bỏ rơi: “Chính là người cha thừa tướng của muội chứ ai… ông ấy nói muốn muội trở về phủ thừa tướng!”
Doãn Y Thần: Chỉ vậy mà huynh cũng khóc!
Nàng phì cười: “Ông ấy mới tìm lại con gái đương nhiên sẽ muốn muội mau chóng về nhà để cưng chiều rồI.”
Lần này Tống Viễn càng khóc to hơn: “Ta vẫn chưa đủ cưng chiều muội sao? Hu hu hu Y nhi, muội từng hứa sẽ không bao giờ bỏ ta đi mà.”
Nàng thấy hắn khóc nước mắt ngắn nước mắt dài thì hơi đau lòng, nàng ngẩng đầu hôn chụt một cái lên mặt hắn: “Huynh đừng khóc nữa, huynh cúi đầu thấp xuống chút để muội hôn huynh.”
Tống Viễn nghe nàng nói vậy mới chịu nín, hắn ôm nàng đến bên giường, để nàng ngồi lên đùi, ngây thơ nói: “Bên này, bên này nữa, cũng muốn được muội hôn, muội hôn ta càng nhiều ta sẽ nín càng nhanh.”
Doãn Y Thần cũng thuận theo hôn lên trán, lên má, lên môi hắn.
Tống Viễn bất ngờ giữ lấy gáy nàng, đầu lưỡi thô ráp bắt đầu cạy mở răng nàng cuốn lấy chiếc lưỡi mềm nhỏ của nàng. Không ai có thể cướp nàng khỏi tay hắn! Kể cả cha nàng cũng không được!
Doãn Y Thần biết cảm xúc hắn đang không ổn định nên không đẩy hắn ra, bàn tay chỉ nhẹ nhàng vỗ về hắn.
Tống Viễn được nước lấn tới, tay theo thói quen cởi từng lớp y phục trên người nàng, hắn buông tha cho đôi môi đã bị hắn hôn đến sưng đỏ, nụ hôn ướŧ áŧ rơi xuống cổ, xuống xương quai xanh nàng, mới đó mà khắp cổ, khắp ngực nàng đã đầy những dấu hôn đỏ hồng.
Chỉ trong phút chốc y phục nàng đã bị hắn cởi sạch, cả cơ thể xinh đẹp yêu kiều hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.
Nàng hơi sợ, vội nắm lấy tay hắn hốt hoảng nói: “Huynh đang làm gì vậy!”
Chẳng lẽ trước khi nàng về nhà sẽ bị hắn “làm” sao?!
Hai mắt hắn đỏ ngầu nhuốm đầy du͙© vọиɠ, hạ thân căng cứng đau nhức, hắn cũng không biết hắn đang làm gì nữa, hắn chỉ biết bây giờ hắn đang rất muốn nàng.
Hắn cũng cởi y phục, cúi đầu hôn lên ngực nàng, dươиɠ ѵậŧ cọ xát ngoài âʍ đa͙σ chần chừ không tiến vào.
Nàng biết hắn do dự, hắn muốn để giành đến đêm tân hôn, hắn không muốn nàng nghĩ hắn là kẻ chỉ biết nghĩ cho bản thân.
Nàng ôm lấy mặt hắn nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi hắn, tinh nghịch cắn nhẹ lên vành tai hắn: “Để muội giúp huynh.”
Nàng để Tống Viễn nằm lên giường, còn nàng ngồi đối diện với “cậu em” hắn, nhìn qυყ đầυ to lớn đang rỉ ra chút dịch màu trắng đυ.c, nàng cúi đầu hơi há miệng ngậm qυყ đầυ vào miệng.
Tống Viễn cứng đờ người trước hành động này của nàng, hắn vô thức rêи ɾỉ: “Ưm… Y nhi…”
Nàng nghe được âm thanh hắn rêи ɾỉ thì biết bản thân đã làm đúng, bàn tay mân mê hai hòn dái như trong sách miêu tả, nàng có thể cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ trong miệng lại lớn thêm một vòng.
Hắn hơi đỉnh eo khiến dươиɠ ѵậŧ càng tiến sâu vào miệng nàng, Doãn Y Thần khó khăn tiếp nhận dươиɠ ѵậŧ to lớn, khoé miệng không ngừng tiết ra nước bọt.
Nàng thấy hạ thân cũng ngứa ngáy, không ngừng co rút chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠. Nàng khó chịu cọ cọ lên chân hắn, dâʍ ŧᏂủy̠ phút chốc thấm ướt lên chân Tống Viễn.
Như nhận ra nàng cũng đang khó chịu, Tống Viễn vươn tay xoa đầu nàng, giọng khàn đi vì tìиɧ ɖu͙©: “Y nhi, chổng mông về phía ta, để ta giúp nàng.”
Doãn Y Thần hơi giật mình động tác trong miệng cũng chậm lại, sao hắn có thể bình thản nói ra lời này chứ!
Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, để âʍ đa͙σ ghé sát miệng hắn, Tống Viễn dùng hai tay giữ eo nàng, bắt đầu vươn đầu lưỡi thâm nhập vào trong.
Đến giờ nàng mới hiểu ý của hắn, miệng cũng nhanh chóng ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ tiếp tục liếʍ mυ'ŧ.
Hai người cùng chạm đến kɧoáı ©ảʍ, nhiều khi lưỡi Tống Viễn chạm vào màиɠ ŧяiиɧ nàng, khiến nàng hơi run lên, dịch tiết âʍ đa͙σ càng chảy nhiều. Dù nàng chảy nhiều nước đếu đâu hắn đều dùng miệng uống hết, hắn cảm thấy nước do nàng tiết ra rất ngọt rất thơm khiến hắn uống đến nghiện.
Không biết qua bao lâu, qυყ đầυ Tống Viễn mới giật giật, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn thẳng vào miệng nàng khiến nàng ho sặc sụa. Nàng khó khăn nhả dươиɠ ѵậŧ ra, không ngừng nôn khan.
Tống Viễn thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy lên mặt, lên cổ nàng thì thoả mãn dùng khăn giúp nàng lau sạch.
Hắn ôm nàng vào lòng, bàn tay mân mê hai núʍ ѵú, giọng trầm xuống: “Y nhi, muội đừng rời xa ta có được không?”
Nàng mệt mỏi dựa vào người hắn, cả người mềm nhũn: “Muội không hề muốn rời xa huynh, chỉ là nếu muội còn không về nhà phụ thân muội sẽ rất buồn.”
Thấy sắc mặt u ám của Tống Viễn, nàng vội nói: “Muội sẽ thường xuyên vào cung thăm huynh mà. Hơn nữa ngày tháng sau này còn dài, muội sẽ mãi bầu bạn với huynh.”
Tống Viễn nghe vậy mới hơi yên lòng, hắn nhìn cơ thể nàng toàn dấu vết hắn để lại, ánh mắt chợt tối đi: “Được, ta cho muội về. Sau đó ta sẽ mang sính lễ tới cầu hôn nàng.”
Doãn Y Thần: Huynh mắc thành thân đến vậy sao?!