Dưới lời chúc phúc của mọi người, đoàn người thuận lợi hồi cung. Tuy dọc đường có vài kẻ tay chân không sạch sẽ nhăm nhe muốn cướp dâu nhưng đều không thành. Tống Viễn biết nhất định sẽ có kẻ không cam lòng nhìn hắn và Y nhi hạnh phúc nên đã âm thầm sắp xếp ba nhóm rước dâu nhằm đánh lạc hướng, quả nhiên ngay khi hắc y nhân ập tới chỉ thấy trong kiệu hoàn toàn trống rỗng.
Gã đeo mặt nạ đầu lâu nhàn nhã đánh cờ vây, hắn ta nhìn bàn cờ trước mắt, khoé miệng nhếch lên nụ cười trào phúng: “Ha ha ta thích nhất xem vở kịch huynh đệ đấu đá đó. Nếu cốt truyện gốc bị biến tấu rồi thì cứ để bọn chúng tự cắn xé nhau đi.”
Trời vừa chập tối Tống Viễn đã gấp không chờ được ôm nàng trở về tẩm điện.
Hắn nhẹ nhàng vén khăn hỷ lên, khuôn mặt ửng đỏ: “Hôm nay nàng thật đẹp.”
Nàng e thẹn cúi đầu khẽ đáp: “Chàng cũng vậy.”
Ánh nến mờ ảo tỏa ra hơi ấm, Tống Viễn nâng cằm nàng nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi nàng, trong giọng nói còn vương men say: “Y nhi, từ nay về sau ta hứa với nàng ta sẽ không khiến nàng phải khóc một lần nào.” Hắn cười xấu xa: “Trừ lúc trên giường.”
Doãn Y Thần: “...”
Tống Viễn cắn nhẹ lên vành tai nàng, giọng nói khàn đi: “Y nhi, ta yêu nàng, đã yêu nàng từ rất lâu rất lâu rồi.”
“Có rất nhiều đêm ta chỉ muốn đè nàng ra làm nàng đến khóc lóc xin tha, muốn được ôm được hôn nàng.”
“Y nhi, ta chờ ngày này đã rất lâu rồi…”
Nàng nghe rõ từng câu từng chữ hắn nói bên tai, mặt bất giác đỏ bừng không khỏi mắng: “Không biết xấu hổ.”
Hắn lấn người đè xuống, khoé mắt đỏ hồng, giọng nói khàn đặc: “Y nhi, ta muốn nàng, muốn đến phát điên.”
Hắn thở dốc cúi đầu hôn lên trán nàng, bàn tay cởi bỏ từng lớp hôn phục, thoáng chốc nàng đã bị hắn lột sạch. Nàng hơi co người lại vì ngại, hai tai vô thức đỏ bừng.
Hắn mỉm cười nâng cằm nàng ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, trong con ngươi đen láy chỉ toàn hình bóng nàng.
Tống Viễn không nhịn được cúi đầu hôn lên môi nàng, ngón tay thon dài nhanh chóng xoa nắn âm đế. Âm đế đột ngột chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ không khỏi run nhẹ, ngón chân nàng cuộn tròn căng cứng. Tống Viễn nhẹ nhàng dùng hai ngón tay khuấy động bên trong, đến khi thấy nàng hoàn toàn thả lỏng mới “cắm” vào.
Doãn Y Thần đau đến chảy nước mắt, nàng cảm thấy phía dưới như bị xé toạc, sao lại đau như vậy chứ? Rõ ràng những lần trước hắn dùng tay đều khiến nàng thấy vô cùng sung sướиɠ cơ mà.
Doãn Y Thần nắm chặt lấy tay hắn, nức nở nói: “Ưm… đau quá…”
Tống Viễn cũng không khá hơn là mấy, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, hắn thở gấp, dươиɠ ѵậŧ vừa tiến vào một chút đã không thể tiến thêm được nữa, giờ rút ra cũng khó mà cắm sâu vào cũng càng khó hơn, hắn hoàn toàn tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm sao mới tốt.
Hắn nhẹ giọng an ủi nàng: “Y nhi đừng sợ, thả lỏng nào… rất nhanh sẽ hết đau thôi.”
Hắn gầm nhẹ, cúi đầu liếʍ mυ'ŧ đầṳ ѵú nàng khiến nàng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiết thêm chất dịch phía dưới.
Hắn hơi nắc nhẹ tiến sâu vào bên trong, dươиɠ ѵậŧ tiến thẳng vào nơi sâu nhất, Doãn Y Thần đau đến mức bật khóc nức nở: “Huynh đừng cắm nữa, đau quá, huynh rút ra đi.”
Tống Viễn cúi đầu liếʍ đi nước mắt vương trên mặt nàng, dươиɠ ѵậŧ vẫn không rút ra mà tiếp tục nắc nhẹ, ban đầu Doãn Y Thần còn đau đến nhíu mày nhưng rất nhanh một cỗ kɧoáı ©ảʍ truyền tới, nàng kẹp chặt chân quanh eo Tống Viễn, nhẹ nhàng ngâm nga: “Ưm… hức.”
Tống Viễn thấy hai hàng lông mày nàng đã giãn ra mới đẩy nhanh tốc độ eo, dươиɠ ѵậŧ không ngừng ra vào trong tiểu huyệt nhỏ bé, trong phòng không ngừng phát ra tiếng “bạch bạch bạch” đầy ái muội.
Nước chảy ra thấm ướt nệm giường, Doãn Y Thần đưa tay ôm cổ hắn, nàng khẽ cắn nhẹ lên yết hầu Tống Viễn, cái miệng nhỏ không ngừng khen hắn lợi hại.
Tống Viễn hài lòng eo càng dùng sức, dươиɠ ѵậŧ chạm thẳng vào vách tử ©υиɠ mềm mại, âʍ đa͙σ như có trăm ngàn cái miệng nhỏ không ngừng liếʍ mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ của hắn, mỗi lần hắn rút dươиɠ ѵậŧ ra đều sẽ kéo theo chút thịt hồng hồng lưu luyến qυყ đầυ hắn.
Tay hắn chống đỡ lấy gáy nàng để thuận tiện hôn nàng hơn, cả hai cái miệng đều cùng được làm cho tê liệt khiến đầu óc Doãn Y Thần hoàn toàn trống rỗng, nước miếng chảy dọc theo khoé miệng khiến cảnh tượng trở nên hết sức da^ʍ mỹ.
Chẳng biết qua bao lâu dươиɠ ѵậŧ đang vùi sâu trong âʍ đa͙σ Doãn Y Thần mới giật giật, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc bắn thẳng vào âʍ đa͙σ nàng.
Doãn Y Thần mệt mỏi trên giường, âʍ đa͙σ không ngừng co rút tiết ra chất nhờn đặc sệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không được hấp thụ hết cũng bị tràn ra, trong dòng nước trắng đυ.c còn trộn lẫn máu trinh. Tống Viễn nhìn dươиɠ ѵậŧ còn dính máu trinh của nàng, hắn thoả mãn hôn chóc chóc lên mặt nàng, cuối cùng Y nhi cũng hoàn toàn thuộc về hắn rồi.
Tay hắn mân mê khuôn mặt xinh đẹp của nàng, dươиɠ ѵậŧ mới bắn xong tức khắc chào cờ, hắn hèn mọn cầu xin: “Y nhi, thêm một lần nữa…”
Cả đêm đó không biết hắn đã “thêm một lần nữa” bao nhiêu lần, khắp người Doãn Y Thần toàn vết xanh tím trông thảm hại vô cùng.
Lời tác giả: cho các bạn ăn chút thịt nheee
Đương nhiên trong ngày cưới có người vui thì cũng có người buồn, Tống Tự ngồi uống rượu một mình trong Hành cung, thấy Doãn Thanh đi đến, hắn trầm giọng quát: “Ngươi còn đến đây làm gì! Y nhi của ta… Y nhi… là do ta vô dụng không giữ được muội.”
Doãn Thanh đi tới tự rót cho mình một ly rượu, bình thản đáp: “Đúng vậy, huynh thật vô dụng. Thứ mình thích lại không biết tự tay giành lấy, giành không được chỉ biết ngồi đây uống rượu giải sầu. Muội ấy không thích huynh là đúng rồi.”
Hai mắt Tống Tự đỏ ngầu, hắn nhếch môi cười nhạo: “Vậy ngươi còn thích ta làm gì?”
Doãn Thanh bị câu này của hắn chọc cười, nàng rót thêm một ly rượu nữa rồi uống cạn: “Ta đến đây để nói cho huynh biết, Tống Tự, ta không còn thích huynh nữa.”