Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng

Chương 8: Đánh

Chương 8: Đánh

Chiếc xe bò xóc nảy đi hơn một tiếng đồng hồ, lúc Dương Niệm Niệm cảm giác não mình sắp văng ra ngoài cuối cùng thì cũng đến được thôn mà ông cụ ở.

Nhìn sắc trời, phỏng chừng đã đến bốn giờ chiều.

Cách bộ đội vẫn còn khoảng một cây số nữa, Dương Niệm Niệm không dám dừng chân mà tạm biệt ông cụ rồi vội vàng lên đường.

Lúc gần đến bộ đội, ven đường có một con sông nhỏ quanh co uốn khúc, Dương Niệm Niệm chỉ vô tình liếc mắt nhìn thoáng qua, trông thấy mười đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi, còn chưa đến mười tuổi đang tắm ở trong sông, bên cạnh cũng không có một người lớn nào trông.

Cô cảm thấy đây là một chuyện hết sức nguy hiểm, đang định gọi mấy đứa trẻ cách xa sông ngòi một chút lại đột nhiên nhìn thấy một bé trai trong số đó bước hụt xuống nước, mấy đứa bé bên cạnh hình như đều sợ đến ngây người cả rồi, tụi nhỏ ở bên cạnh nhìn đứa bé kia ngấp ngoái trong nước với vẻ dại ra, thậm chí còn không có một đứa nhỏ nào chạy đi gọi người lớn.

Toàn bộ sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Dương Niệm Niệm không kịp nghĩ nhiều, đầu óc vừa nóng lên, cô vội vàng ném hành lý rồi lao qua, cắm đầu nhảy xuống sông.

Cũng may mà khả năng bơi lội của Dương Niệm Niệm cũng không tồi, cô nhanh chóng cứu được bé trai từ dưới nước lên, đợi lúc cô lôi được đứa trẻ lên bờ thì mấy đứa nhỏ khác đều đã chuồn mất dạng, một cái bóng cũng chẳng còn.

Bé trai nhỏ được cứu lên bờ ói ra không ít nước, cậu bé ngây người một lúc mới lấy lại bình tĩnh, sau đó gân cổ lên gào khóc oa oa, khiến cho Dương Niệm Niệm nhức nhức cái đầu thôi rồi.

Cô đánh vào mông bé trai hai cái rất vang: “Đã không biết bơi còn cách mặt nước gần như thế, nếu không phải tôi đi ngang qua đây thì cháu cứ đợi xuống dưới gặp Diêm Vương đi nhé, lần sau còn dám tới mấy chỗ nguy hiểm như vậy chơi nữa không?”

“Hu hu… không dám nữa.” Bá trai dụi mắt, khóc đến cực kỳ đáng thương và tội nghiệp cứ như vừa mới ăn nửa cân hoàng liên xong vậy.

Dương Niệm Niệm cúi đầu vắt nước trên áo: “Được rồi, đừng khóc nữa, mau về nhà đi, sau này đừng tới mấy chỗ nguy hiểm như vậy chơi nữa.”

“An An?” Đột nhiên trên đường lớn truyền tới một giọng nữ trong trẻo.

“Cô Châu.” Tiếng khóc của An An dừng hẳn, đợi nhìn thấy rõ người đứng bên đường rồi, cậu bé lập tức chạy qua đó.

Dương Niệm Niệm thấy người quen của bé trai đã tới cũng biết chắc chắn người ta sẽ đưa cậu bé về. Bây giờ quần áo của cô đã ướt nhẹp dính sát vào người khiến cho đường cong trên cơ thể đều lộ ra rõ mồn một, ở mấy nơi trang nghiêm như bộ đội này sẽ gây ảnh hưởng không tốt, cô cũng không muốn vừa mới tới đây đã bị người xỉa xói đâu.

Dương Niệm Niệm đi ra đằng sau một cái gò cao ở đằng xa, thấy xung quanh không có người mới thay bộ đồ ướt ra.

Cùng lúc đó, một người đàn ông có dáng người rắn chắc và khỏe khoắn, nhíu mày chạy từ bộ đội ra ngoài, trông thấy An An không sao, đôi mày đang nói mới dần giãn ra.