Tuy nhiên, khi con hổ trắng nhìn thấy Tô Vãn Tình, nó đột nhiên quỳ xuống, ngẩng đầu lên, sau đó nhìn nàng như thể muốn thu hút sự chú ý của nàng.
Tô Vãn Tình chú ý tới hổ trắng tựa hồ không có ác ý, nàng chậm rãi đẩy quân lính bên cạnh ra, thận trọng bước về phía trước.
Quân lính phía sau sợ hãi nhìn Tô Vãn Tình, sợ nàng bị tổn hại.
Tô Vãn Tình đi tới trước mặt hổ trắng, đưa tay ra thăm dò, hổ trắng lại chủ động đưa đầu tới, Tô Vãn Tình đưa tay từ từ sờ đầu nó.
Hổ trắng thực sự phát ra âm thanh nũng nịu, lúc trước Tô Vãn Tình nghĩ rằng nó là một con hổ hung dữ, nhưng không ngờ đó là một con hổ dễ thương.
Tô Vãn Tình hơi cúi người, nhẹ nhàng dò hỏi: “Ngươi có biết trên núi tuyết này có thánh y không? Có thể đưa ta đi gặp hắn không? Có một người đang bị thương nặng cần được chữa trị gấp!”
Tô Vãn Tình ôm lấy cọng rơm thử một lần cứu sống ngựa chết, hy vọng nó có thể nghe hiểu được, như mong đợi, hổ trắng có thể hiểu nàng đang nói gì.
Nhưng nó do dự một lúc, tựa hồ có điều gì muốn nói, cuối cùng đứng dậy dẫn bọn họ lên ngọn núi phủ đầy tuyết sau khi nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Tô Vãn Tình.
Mặc Không được quân lính khiêng lên.
Từ lúc hổ trắng dẫn đường lên đến đỉnh núi tuyết, bọn họ chưa từng qua một con thú nào khác, có lẽ con hổ trắng này là vua của các loài thú.
Trên đỉnh núi có một căn nhà được làm bằng tuyết, người bên trong hình như nghe thấy tiếng động bên ngoài liền nhảy ra ngoài.
Tô Vãn Tình nhìn tiểu nam hài xa lạ trước mặt cao hơn một mét, hơi cúi người xuống, cười nhẹ hỏi: “Ngươi có biết thánh y trên núi này hiện tại đang ở đâu không?”
Tiểu nam hài xoay chuyển con ngươi liếc nhìn người đối diện từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Tô Vãn Tình, sau đó trầm giọng nói: “Đi theo ta, chỉ có ngươi mới được phép.”
Quân lính phía sau nàng tỏ ra lo lắng và muốn tiến về phía trước, nhưng Tô Vãn Tình dùng ánh mắt ra lệnh cho họ giữ nguyên vị trí.
Nhưng hổ trắng tựa hồ có chút bất an, muốn tiến lên ngăn cản nàng, tiểu nam hài nhìn nó bằng ánh mắt uy hϊếp, hổ trắng rụt rè lùi lại vài bước.
Tô Vãn Tình theo tiểu nam hài vào nhà, sau đó đi vào một căn phòng bí mật được đào dưới lòng đất.
Thời điểm Tô Vãn Tình bước vào mật thất, nàng liền kinh hãi trước cảnh tượng trước mắt, bởi vì trên tường treo không chỉ một... mẫu da người, mà có rất nhiều, tất cả đều là mỹ nữ.
Sao vị thánh y này lại có sở thích kinh dị đến như vậy? Vậy ra tiểu nam hài này đưa nàng đến đây chỉ vì làn da của nàng sao?
Tiểu nam hài một tay chống bàn, dùng sức nhảy lên bàn ngồi xuống, nhịp chân khoanh tay nhìn Tô Vãn Tình, vẻ mặt không giấu được hưng phấn, giống như mèo nhìn thấy cá.
Tô Vãn Tình nhìn hắn cảm thấy không thoải mái, theo bản năng lùi lại một bước, khi nhìn lại tiểu nam hài, nàng chợt hiểu tại sao mình lại cảm thấy trên mặt cậu ta có gì đó không ổn.
Tô Vãn Tình có chút kinh ngạc, ngập ngừng nói: “Bộ dáng ngươi như thế này, là mắc phải bệnh người lùn? Ngươi chính là thánh y sao?!”
Hắn mỉm cười, có chút kinh ngạc nói: “Ta thích mỹ nhân thông minh hơn, nên sẽ đi thẳng vào vấn đề, ta có thể cứu được nam nhân sắp chết ở ngoài kia, chỉ cần ngươi đưa cho ta bộ da của ngươi làm mẫu vật và treo nó lên tường giống họ, ngươi thấy như thế nào? Một thỏa thuận thỏa đáng phải không?”
Gương mặt của tiểu hài tử hưng phấn đến mức có thể ngay lập tức lột da Tô Vãn Tình trong giây lát.
“Không thể nào!” Tô Vãn Tình kiên định trả lời: “Hắn là vì ta mà bị thương như vậy. Nếu ta đổi mạng của mình cho hắn, hắn nhất định sẽ không vui vẻ chấp nhận.”
“Hừm! Thứ lỗi! Có vẻ như ngươi không yêu nam nhân đó nhiều lắm? Vậy ngươi nên rời khỏi đây đi!” Thánh y xua tay không khách khí.
Tô Vãn Tình chớp chớp mắt, nhìn từ trên xuống dưới rồi đột nhiên giơ nắm đấm đấm vào mặt hắn.
Thánh y đột nhiên hoảng sợ nhấc chân lên bàn, suýt chút nữa lăn sang bên kia bàn, sợ hãi hét lên: “Ngươi làm cái gì vậy? Thỏa thuận không xong? Ngươi định dùng bạo lực?”
Nhìn thấy như vậy, tựa hồ hắn không biết võ công, khá rụt rè và sợ hãi, điều này thật đáng ngạc nhiên.
Có lẽ ai cũng có hai mặt?
Tô Vãn Tình nhếch môi, không nói gì đi ra khỏi mật thất.
Sau đó nàng dùng ánh mắt lạnh lùng hét lớn về phía quân lính: “Đánh hắn!”
“Vâng!”
Các quân lính đồng loạt hét lên.
Tuy nhiên, trước khi quân lính kịp tiếp cận thánh y, thánh y đã rúc vào một góc, ôm đầu cầu xin: “Đừng, đừng, đừng đánh ta! Ta sẽ cứu hắn! Ta nhất định sẽ cứu hắn!”
Tô Vãn Tình đi đến trước mặt hắn, hơi khom người, đưa tay sờ sờ đầu hắn, nhẹ giọng cảm tạ: “Đa tạ ngươi.”
Thánh y bất đắc dĩ cứu Mặc Không.
Để điều trị vết thương, Mặc Không được ngâm trong thứ nước thuốc màu đen, sền sệt, ngâm mình ngập tới ngực trong bồn tắm suốt ba tiếng đồng hồ.
Mặc Không vẫn chưa tỉnh lại, nhưng vị thánh y đưa một gói thuốc có vị thuốc lạ rồi đuổi bọn họ xuống núi.
Vì giao dịch không thành công, không có được mẫu da đẹp nên vị thánh y không muốn nhìn thấy bọn họ, tuy nhiên, thánh y đã nhiều lần đảm bảo rằng Mặc Không chắc chắn sẽ tỉnh lại trong vài ngày tới.
Tô Vãn Tình yên tâm xuống núi, trước tiên bọn họ trở về chùa Đàm Âm gần núi tuyết để tĩnh dưỡng.
…
Tô Vãn Tình túc trực mấy ngày, ban ngày ngồi bên giường, ban đêm ngủ bên cạnh hắn.
Mấy ngày nay, Tô Vãn Tình tựa hồ có một loại hoảng sợ chưa từng trải qua, nàng kỳ thực rất sợ hãi, sợ Mặc Không không tỉnh lại.
Có lẽ là vì nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác đối phương vì nàng mà chết đi.
Đột nhiên.
Tô Vãn Tình ngơ ngẩn nằm ở bên giường, cảm giác được một đôi bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc đen của mình.
Tô Vãn Tình chậm rãi mở mắt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn đôi mắt đang mở của Mặc Không, hai mắt lập tức sáng lên: “Mặc Không, ngươi đã tỉnh?”
“Ừm, rất vui khi được gặp lại nàng.”
Mặc Không dịu dàng nhìn nàng, chuẩn bị ngồi dậy.
Tô Vãn Tình vội vàng ôm lấy bả vai hắn, khẩn trương nói: “Vết thương của ngươi vẫn còn nghiêm trọng, đừng cử động.”
“Nhưng ta muốn nhìn nàng, muốn lại gần nàng.” Mặc Không ôn nhu nói.
Tô Vãn Tình mỉm cười, đột nhiên cúi người xuống, khuỷu tay đặt lên hai bên đầu Mặc Không, khuôn mặt nhỏ nhắn rất gần với hắn, nhướng mày nhẹ giọng nói: “Mặc Không ngốc, thế này không được sao?”
Mặc Không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thật gần, đột nhiên hơi ngẩng đầu lên hôn lên môi nàng, sau đó dùng giọng nói ấm áp và đau khổ nói: “Nhưng eo của nàng sẽ mỏi.”
“Ừm...” Tô Vãn Tình chớp chớp đôi mắt ngấn nước, nhẹ nhàng nói: “Nhưng không giống Mặc Không, ngươi... ừm... vận động mệt mỏi...”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ của Tô Vãn Tình có chút ngượng ngùng, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng của mình vào hõm cổ Mặc Không.
Mặc Không mỉm cười, đặt tay lên tóc nàng, cố ý nói: “Xem ra lần sau không thể lâu như vậy được.”
Tô Vãn Tình lập tức nhăn mặt, lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối: “Không, không, không, không!”
“Ừ.” Mặc Không nghiêng đầu, lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ấm áp nói: “Nàng là người quyết định cuối cùng.”
Tô Vãn Tình nhướng mày, quay mặt lại hôn lên môi hắn.
Nhìn Tô Vãn Tình như vậy, Mặc Không suýt chút nữa bị rút đi linh hồn, nhưng hiện tại lại bị trọng thương.
Mặc Không thở dài, nghiêm túc chân thành nói: “Tiểu Vãn, chờ chúng ta hồi cung, ta sẽ phong nàng làm Hoàng hậu của ta, nàng sẽ là người duy nhất trong hậu cung, vĩnh viễn không có thê thϊếp!”
Tô Vãn Tình chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc hỏi: “Ngươi xác định sao? Trong mắt thiên hạ, ta là thê thϊếp của phụ hoàng ngươi, trong triều các thần và thiên hạ đều sẽ không đồng ý!”