Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng Tìm Cách Tẩy Trắng

Thế giới 2 - Chương 9: Thiếu gia thế gia bị đánh tráo

Editor: sukiee

"Chính là đem những người chết cực thê thảm, oán hận không tiêu tan biến thành lệ quỷ tự mình sử dụng. Loại thuật pháp này, cực kỳ nham hiểm, lệ quỷ bị anh ấy lợi dụng, sẽ không bao giờ có thể tái sinh, trở thành con đao trong tay anh ấy.”

Tống Tử Lâm dừng lại, ho khan hai lần, nói: "Đại ca đã làm như nhiều năm rồi, cũng chưa từng có ai nhìn thấy anh ta trừ tà như thế nào. Mà thuật pháp của anh ấy càng ngày càng tinh tiến, có thể nghĩ...... Những lệ quỷ đó hẳn là đều bị anh ấy thu vào để sử dụng cho riêng mình, cái gọi là thầy trừ tà cũng chỉ là vỏ bọc để anh ấy mưu đoạt tư lợi mà thôi."

"Không có ai ngăn cản hắn sao?", Cố Dương hỏi.

"Làm sao ngăn cản? Thuật pháp của anh ấy đứng đầu trong ngành, ít người có thể làm đối thủ của anh ấy. Hơn nữa anh ấy từ trước đến nay rất ít khi giao tiếp với người khác. Cho dù đó là anh, ở cùng anh ấy nhiều năm như vậy, không phải cũng không phát hiện ra anh ấy là thiếu gia ác danh vang xa của Tống gia sao?"

Cố Dương không trả lời đề tài này, chỉ đứng dậy nhìn đồng hồ, nói: "Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi về đây."

"Ừm...... Hôm nay anh cũng mệt mỏi rồi, cảm ơn anh.”

Bình truyền dịch trên tay Tống Tử Lâm vẫn còn nhỏ giọt, hắn mỉm cười: "Nếu không phải có anh, e rằng tôi còn không trả được viện phí."

"Cậu giúp tôi giải chú, để tôi nhìn rõ bộ mặt thật của Tống Tu, ân tình này tôi nhớ rõ......"

Cố Dương đẩy cửa bước ra, vô số bóng đen đang lang thang khắp nơi trong hành lang, nhưng ngay khi nhìn thấy Cố Dương đến, trong nháy mắt biến mất không dấu vết.

Cố Dương chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, nhưng xe đã chạy được nửa đường, nhớ tới những gì Tống Tử Lâm nói về "dưỡng quỷ", hắn đạp phanh, quay vô lăng, lái xe về phía nhà của Vương đổng.

Ma nữ trước mặt Tống Tu đã biến mất, cậu đem lá bài bảy cơ trở lại bộ bài. Bỗng nhiên, cổ tay cậu đột nhiên đau đớn, cậu không bắt được quân bài, quân bài vương vãi khắp mặt đất, cậu vươn tay ấn mạnh cổ tay trái, dựa vào khung cửa.

"Ai nha, như này thì không xong”. Người phụ nữ mặc váy trắng không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh cậu, che miệng và mỉm cười: "Phản phệ...... phù văn này đang cắn nuốt tâm huyết của cậu."

"Tạm thời không chết được”. Mồ hôi lạnh toát ra trên khóe trán Tống Tu, gân xanh trên mu bàn tay gần như trào ra, khóe môi tràn ra máu, cậu nói: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Bây giờ là mười một giờ kém năm”. Người phụ nữ mặc váy trắng nói.

"Ừm......" Một lúc sau, cơn đau giảm bớt một chút, cậu cúi xuống nhặt những lá bài rải rác, sắc mặt tái nhợt nói: "Đi thôi, đêm nay là đêm mùng một, nếu không đi...... Tôi sợ mình sẽ gặp rắc rối."

"Quả thật, cậu bây giờ đã suy yếu như thế này, và nếu bị bọn họ bao vây, nó sẽ là một phiền toái lớn.” Người phụ nữ mặc váy trắng đi theo phía sau Tống Tu nở nụ cười, bóng dáng từ từ biến mất.

Khi cậu bước xuống từ tầng trên, cậu đã nhận thấy có điều gì đó không ổn, và trước khi cậu có thể nhìn kỹ hơn, cậu nghe thấy tiếng xe hơi dừng lại bên ngoài nhà, âm thanh này cực kỳ quen thuộc, và Tống Tu nhận ra đó là xe của Cố Dương gần như ngay lập tức.