Vào một buổi chiều của ba ngày sau, Cố Thần Hi lại xuất hiện, lúc đó ánh mắt hắn vẫn u ám giống như hồ nước lạnh lẽo.
Trình Uyển Dao đứng trước cửa, nhận lấy áo khoác của hắn, từ đầu đến cuối đều cúi đầu.
Cố Thần Hi duỗi ngón cái, nâng đầu cô lên, nhìn vào mắt cô nói: “Thu lại dáng vẻ thanh cao của em, em bây giờ chẳng là gì cả.”
Cô bướng bỉnh quay đầu đi, nếu cô thực sự là cái thứ “thanh cao” này, Cố Thần Hi hắn cũng thật coi trọng cô quá cao, hắn là đang cố ý kiếm chuyện đây mà!
Người đàn ông thu tay lại, nhìn xung quanh căn biệt thự, chẳng khác gì lúc hắn rời đi, “Đây là nơi em ở, em không muốn trang trí theo ý mình sao?”
“Một con chim hoàng yến lại tự đi trang trí cho chiếc l*иg của mình, nghe thật mỉa mai.”
Cố Thần Hi nheo mắt phượng thành một đường, nhìn Trình Uyển Dao một lúc lâu mà không nói gì.
Ba ngày không dạy dỗ, quả nhiên sắp lên nhà dỡ ngói!
Mọi người xung quanh thấy hai bọn họ lại bắt đầu tranh cãi, liền rút lui ra ngoài, tuyệt đối không dám làm một đám người nhiều chuyện.
Khi cả biệt thự chỉ còn lại hai người Cố Thần Hi và Trình Uyển Dao, Cố Thần Hi mới đưa tay ra, ôm lấy Trình Uyển Dao vào lòng, giam giữ hai tay cô ra sau.
Trình Uyển Dao thấy tay mình lại bị giam cầm, cô bực bội cử động qua lại, “Đồ khốn! Thả tôi ra!”
“Tôi cho em cơ hội nữa nói lại.”
“Đồ khốn! Thả tôi ra!” Lần này Trình Uyển Dao nói còn kiên quyết hơn lần trước, dáng vẻ như thể không sợ chết.
“Nếu đã vậy, tôi sẽ thành toàn cho em!” Nói xong, Cố Thần Hi liền mang Trình Uyển Dao vào phòng.
Cô sợ hãi căn phòng này, nhưng khi đó trong tay Cố Thần Hi đang cầm một chai rượu vang đỏ, cô sợ sệt lùi về sau, mà đáng tiếc, đã không có cách nào để trốn thoát.
Cố Thần Hi tuy tức giận nhưng cũng rất lý trí, hắn rót hai ly rượu vang đỏ, cởi cà vạt trên cổ xuống đặt sang một bên, “Nếu em còn không nghe lời, tôi đảm bảo, cái cà vạt này sẽ trói tay hoặc chân của em lên.”
Trình Uyển Dao dựa vào tường, bởi vì quá tức mà mặt cũng đỏ bừng, Cố Thần Hi cười lạnh nhạt, rồi mang rượu vang đỏ, tiến đến gần cô.
Trình Uyển Dao bần cùng bất đắc dĩ, phải lựa chọn lùi ra ban công, nhưng như này chỉ có thể khiến bản thân cô gặp nguy hiểm lớn hơn, “Anh đừng qua đây, nếu còn qua đây, tôi sẽ nhảy xuống!”
Cố Thần Hi vừa đến gần vừa nói: “Anh trai em còn đang trong tay tôi, nếu em nhảy xuống, anh trai em sẽ thế nào đây?”
Trình Uyển Dao nhìn độ cao phía sau, trong lòng vẫn là sợ sệt, bởi vốn dĩ cô rất sợ chết!
“Lần nào cũng uy hϊếp, ngoài uy hϊếp ra, anh không còn thủ đoạn khác sao.”
“Vậy phải làm sao đây? Chỉ một câu như vậy thôi, cũng có thể khiến em ngoan ngoãn nghe lời, tôi còn cần gì nữa?”
Lần này, Trình Uyển Dao thật sự đã bị lý do vô hình bóp cổ, anh trai cô quả nhiên vẫn còn trong tay hắn, “Anh muốn thế nào?”
“Em biết rõ còn cố hỏi.”
Trình Uyển Dao liếc nhìn ly rượu vang đỏ trong tay hắn, vô thức siết chặt lấy lan can ban công: “Có thể đến tối không?”
“Em cho rằng tôi sẽ cho em cơ hội thứ hai để uống thuốc ngủ sao?”
“Tôi thực sự sẽ nhảy đó!”
Cố Thần Hi chỉ cho rằng bản thân vừa mới nghe được chuyện cười, nếu một người một lòng muốn chết, bây giờ sẽ không nên nói câu này với hắn, rõ ràng, là cô không muốn chết.
“Chuyện đã rồi, em cứng đầu như vậy có ích gì?”
Trình Uyển Dao nghĩ tới lần trước cảm thấy vô cùng chán ghét, cho nên cô hoàn toàn không muốn phát sinh quan hệ lần hai, “Hiện tại tôi không muốn!”
Cố Thần Hi lộ vẻ không vui, vậy mà Trình Uyển Dao lại chống cự hắn!