Ngay trong khoảnh khắc anh quay lưng, Trương Huệ Lan nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của anh. Cô sững người trong giây lát, ngạc nhiên khi nhận ra người đã cứu Tiểu Quân lại là Lý Kiến Quốc.
Trương Huệ Lan đứng chôn chân tại một chỗ một lúc mới lấy lại bình tĩnh. Cô nhanh chóng đuổi theo Lý Kiến Quốc, bỏ lại sau lưng những ánh mắt tò mò của tất cả mọi người đang nhìn cô.
Cô thở hổn hển, nhanh chóng đuổi kịp lấy anh, chắn trước mặt của anh.
Lý Kiến Quốc nhìn người phụ nữ trước mặt có chút ngạc nhiên, hỏi, "Cô có chuyện gì cần tìm tôi sao?"
Trương Huệ Lan chăm chú nhìn anh, nước mắt lúc này đã ngấn đầy đôi mắt. Lúc này cô lại nghe thấy được tiếng lòng của anh: "Người phụ nữ này là ai? Tại sao lại quen biết mình? Một cô gái xinh đẹp như thế này tại sao mình không hề có chút ấn tượng nào?"
Biết hành động của mình có chút đường đột, nhưng cô không có quan tâm. Lau đi nước mắt trên má, cô nghiêm túc nói: "Lý Kiến Quốc, anh phải nghe tôi nói, kiếp trước chúng ta là vợ chồng. Kiếp này, tôi lại đến để tìm anh. Anh có tin không?"
Lý Kiến Quốc nhìn cô với ánh mắt tràn đầy cảm thông. Trong lòng anh thầm nghĩ: "Một cô gái xinh đẹp như thế này mà lại có vấn đề về đầu óc, thật sự có chút đáng tiếc."
Anh lắc đầu, không biết phải giải thích thế nào với một người mà anh cho là không được bình thường, đầu óc có vấn đề.
"Tôi không phải là người đầu óc có vấn đề. Những điều tôi nói đều là sự thật. Anh là Lý Kiến Quốc, có một người chị cái tên Lý Tú Mai. Bồ mẹ của anh đều là giáo viên."
Lời nói của cô khiến cho sắc mặt của Lý Kiến Quốc từ bình thường chuyển sang ngạc nhiên cùng với vẻ mặt không thể tin được. Làm sao có thể? Cô gái này thật sự nhớ kiếp trước của cô ta sao? Lại còn nói mình là chồng của cô ta nữa chứ? Có chút hoang đường.
Nhưng mà những điều cô ấy vừa nói chính xác đến mức anh không thể bác bỏ, dù anh từng cho rằng những câu chuyện như thế này chỉ có thể xuất hiện trên báo chí mà thôi, cho dù có thật ở bên ngoài, anh cũng không dám tin là nó có thật, nhưng lúc này không hiểu tại sao anh lại có chút tin tưởng lời của cô gái ở trước mắt của mình.
Tuy nhiên, anh vẫn có chút nghi ngờ: "Có lẽ gia đình của cô quen biết gia đình của tôi, cho nên cô mới biết được những điều này đúng không? Cô gái đừng đùa nữa, không vui đâu."
"Không phải! Gia đình tôi sống ở đây, còn gia đình anh sống ở Giang Thành. Bọn họ hoàn toàn không quen biết gì nhau."
Sự tò mò của Lý Kiến Quốc lúc này lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Là một quân nhân anh trung thành với chủ nghĩa duy vật, những lời mà cô gái ở trước mặt vừa nói đã hoàn toàn đảo lộn thế giới quan của anh.
"Vậy hiện tại cô có biết tôi đang suy nghĩ cái gì hay không?" Anh tò mò hỏi.
Trương Huệ Lan gật đầu.
Chuyện này thật khó tin, Lý Kiến Quốc đứng sững sờ một giây, không có động đậy.
Mặc kệ sự kinh ngạc của Lý Kiến Quốc, cô lúc này chỉ muốn anh nhớ kỹ khuôn mặt của cô, nhớ kỹ cô tên là gì mà thôi, những chuyện khác không quan trọng.
"Lý Kiến Quốc, tôi tên là Trương Huệ Lan, anh phải nhớ kỹ, không được quên."