Đạo Diễn Cô Ấy Không Nhìn Mặt

Chương 8: Dưỡng sinh phải là từng giây, từng phút

Tháng bảy vừa lúc là thời điểm nghỉ hè, bố mẹ Lương Hạc đều là giáo viên, có nguyên hai tháng nghỉ.

Theo đúng logic, hai người đã ở lại nhà Lương Hạc.

"Con không có việc gì làm à?" Lương Phương Quân nhìn con gái ngồi trên ghế sofa như một xác chết, hỏi với giọng không mấy thiện cảm: "Có phải không có ai muốn mời con quay phim?"

Lương Hạc vẫn đắm chìm trong giấc mơ của đêm qua, mãi không phản ứng lại.

Lương Phương Quân vươn chân đá: "Bố hỏi con đấy, càng ngày càng không ra thể thống gì."

"Con? Chướng mắt." Lương Hạc thốt ra ba chữ, dáng vẻ rất chi ngạo mạn.

"Đã lớn như thế rồi mà vẫn không sửa được cái tính thối đó." Tô Dao mang đĩa hoa quả đã gọt sẵn ra, lắc đầu nói.

Lương Hạc từ nhỏ đã kiêu ngạo, nhưng thường chỉ như vậy khi ở nhà, ở ngoài cô vẫn còn kiêng dè phần nào.

Trong khi nói chuyện, bố con đều đồng thời chìa tay vào đĩa hoa quả với cùng một nhịp độ đáng kinh ngạc.

Tô Dao cười: "Mùi vị thế nào? Hôm qua mẹ mua ở siêu thị, vừa được chuyển đến, rất tươi!"

"Dạ, ngọt." Lương Hạc ăn một miếng rồi không động đậy nữa: "Mẹ à, chiều con phải ra ngoài ăn cơm với bạn, tối sẽ về muộn, hai người không cần đợi con đâu."

"Bạn nào?" Lương Phương Quân trừng mắt nhìn lại: "Bạn trai?"

Tô Dao vội vã vỗ vai chồng, sợ Lương Hạc không muốn nói.

"Không phải, chỉ là gặp mặt đồng nghiệp." Lương Hạc nhìn trần nhà: "Bạn trai ở đâu chứ."

"Không có thì con phải chủ động đi tìm đi." Lương Phương Quân nhìn con gái nhà mình, nhìn kiểu gì cũng không ưng ý: "Lớn như thế rồi vẫn còn phải để bố mẹ lo lắng."

"......" Lương Hạc liếc nhìn bố mình một cái, vẻ mặt chán nản: "Chẳng lẽ việc này không phải là bố mẹ lo sao? Con nghe nói bố mẹ Tiểu Trương ở tầng trên còn đứng ra mai mối cho cô ấy."

"Bố mẹ biết con thích kiểu người như thế nào? Còn mai mối, lúc bố bằng tuổi con đã kết hôn với mẹ con rồi." Lương Phương Quân nói với vẻ đắc ý.

"Tiểu Hạc, con đừng chỉ chăm chú vào việc quay phim, phải đi ra ngoài giao lưu bạn bè nhiều hơn." Tô Dao hơi lo lắng, con gái mình lại không hướng nội, khuôn mặt cũng khá xinh đẹp, tại sao chưa từng hẹn hò?

"Con có nhiều bạn lắm." Lương Hạc nói từ đáy lòng: "Một cuộc gọi là có thể gọi được rất nhiều bạn!"

"Mẹ con là ý này sao?" Lương Phương Quân lại đá một cú vào Lương Hạc: "Cái con bé này sao lại không phân rõ chứ hả!"

Gia đình rõ ràng cãi nhau nhưng lại âm thầm chứa đựng sự ấm áp.

Lương Hạc đi ra ngoài ăn với bạn mà không thèm thay quần áo, vẫn mặc đồ thường ngày, tiện thể đội thêm chiếc mũ.

Ừm, vẫn là chiếc mũ màu xanh lá.

Lương Phương Quân nhìn bóng lưng tiêu sái của Lương Hạc nửa ngày mà không nói nên lời.

"Đây là thời trang, phong cách của giới giải trí tụi nó." Tô Dao nghiêm túc bênh vực con gái nhà mình.

Người cùng hẹn đi ăn chính là hai người bạn cũ, "cũ" theo nghĩa khác: tình cảm tốt, tuổi tác lớn hơn Lương Hạc.

Đều là những "ông già" lăn lộn trong giới nhiều năm, đàn ông trung niên. Lại đặc biệt hợp gu với Lương Hạc, tự xưng là "tam giác vàng".

"Ôi chao, Tiểu Lương đến rồi, nhanh lên, phục vụ." Trương Khai Thế vẫy tay: "Đặt nồi lẩu lên."

Đây là một quán lẩu, bên trong rất đông đúc.

"Gần đây Tiểu Lương bận gì vậy?" Lý Đại Tiêu tò mò hỏi: "Số điện thoại còn bị người ta trộm nữa."

"......" Mắt Lương Hạc vô thức đảo quanh: "Ở nhà, giai đoạn này không dùng điện thoại nhiều."

"May mà Triệu Địch lanh lợi, vạch trần được tên lừa đảo." Trương Khai Thế nhíu mày nói: "Tôi nghe nói giọng của tên lừa đảo cực kỳ giống cô."

Cái này phải trả lời như thế nào đây, trong lòng Lương Hạc đầy buồn bực, nhưng vẫn phải tiếp tục diễn.

"Thế à?" Lương Hạc nghiêm túc nói: "Bây giờ những tên lừa đảo thực sự không chừa một thủ đoạn nào."

"Còn không phải sao, khoảng thời gian trước có một ngôi sao bị lừa qua điện thoại, nghe nói mất luôn mấy trăm nghìn."Lý Đại Tiêu ghé sát thấp giọng nói.

"Là ai nhỉ?" Trương Khai Thế cũng nghe qua: "May là nghệ sĩ có chỗ dựa, nếu là người thường e là cả nhà đã bị hủy."

"Ối, nồi lẩu sôi rồi." Lương Hạc vội vàng chuyển chủ đề.

"Nhanh bỏ thịt vào!" Trương Khai Thế nuốt nước bọt, một người đàn ông trung niên gần 50 tuổi vẫn ham ăn như một đứa trẻ.

"Tôi nhúng dạ dày trước." Lý Đại Tiêu không chịu thua, gắp đũa nhúng một miếng dạ dày vào nồi lẩu đỏ.

Lương Hạc không vội ăn, cô lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ, chậm rãi mở ra.

Bên trong toàn là những quả kỷ tử to, nhìn là biết rất dưỡng sinh.

Trước mặt ba người đều có một cốc nước đá, còn thêm đá lạnh. Lương Hạc nhặt một nắm nhỏ, sau đó lần lượt cho vào cốc của từng người.

"Có phải hơi ít không." Trương Khai Thế nhìn qua nói, miệng vẫn không ngừng nhai.

Nghe vậy, Lương Hạc lại nhặt thêm một nắm cẩu kỷ, lần này rải đầy một lớp trên mặt cốc của ba người.

Đỏ chói, rực rỡ!

......

Trương Thành Nghiệp từ trước đến nay luôn để ý đến những gì Trì Dương nói, dù đó chỉ là một câu nói qua loa của anh.

"Anh đã trao đổi với đạo diễn Lưu Đông, anh ấy muốn tối nay ăn một bữa cơm với cậu để bàn bạc một chút về vai diễn."

Ngay khi Trì Dương kết thúc cuộc phỏng vấn, Trương Thành Nghiệp chạy tới và nói.

"Hôm nay?" Trì Dương đưa tay vén tay áo, kéo nhẹ cà vạt, bộ vest đen ôm sát người tôn lên vóc dáng hoàn hảo, toát lên vẻ lạnh lùng cao quý.

"Tám giờ tối nay, tại Động Tử Lý." Trương Thành Nghiệp thực sự không nghĩ rằng mình sẽ liên hệ được với đạo diễn nhanh như vậy, lại còn là Lưu Đông.

Tuy Trì Dương đang là tâm điểm chú ý, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một người mới. Hầu như các đạo diễn có chút danh tiếng đều không dám liều lĩnh mời một ca sĩ không chuyên nghiệp đóng phim, làm như vậy không phải là hủy hoại danh tiếng của mình sao?

"Động Tử Lý?" Trì Dương nhíu mày, hồi lâu không nhớ ra lại có nhà hàng nào tên như vậy.

"Anh vừa mới tra được trên bản đồ điện thoại, lát nữa sẽ đi theo định vị." Trương Thành Nghiệp cũng không biết địa điểm này ở đâu.

"Về trước đã." Trì Dương đi về phía bãi đỗ xe, buổi tối gặp đạo diễn cần phải thay bộ quần áo khác.

Trương Thành Nghiệp vội vàng đi theo: "Lưu Đông chuyên về phim truyền hình, thỉnh thoảng mới làm phim điện ảnh, không nhiều lắm. Lần này là một bộ phim cổ trang, vừa hay có diễn viên bị thương không thể quay phim."

Trì Dương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Tuy là đi ăn nhà hàng, nhưng thực tế gần như là một cuộc phỏng vấn, Trì Dương vẫn chú ý đến trang phục một chút.

Không thể quá chính thức như đi dự lễ trao giải, nhưng cũng không thể quá thoải mái, nếu không còn chẳng vào được nhà hàng.

"Lưu Đông khá là giỏi trong việc quay phim truyền hình, chính anh ấy là người đã khiến những bộ phim truyền hình cổ trang trở nên nổi tiếng trong những năm gần đây, đã nâng đỡ không ít ngôi sao." Trương Thành Nghiệp nói những thông tin mình tra được: "Nhưng tính tình cũng không được tốt lắm, lúc đó cậu phải chú ý."

"Trong số các đạo diễn có ai tính tình tốt sao?" Trì Dương đứng trước gương toàn thân, lạnh nhạt hỏi.

Câu này về cơ bản mỗi khi Trương Thành Nghiệp nói về một đạo diễn đều nói một lần, lần trước là về đạo diễn tên Lương Hạc.

Trước mắt Trì Dương hiện lên bóng dáng của một người.

Trương Thành Nghiệp ngẩn ra một lát, sau đó cười nói: "Những đạo diễn giỏi này đều chơi với nhau, hơn nữa những đạo diễn trẻ như Lưu Đông, Lương Hạc này đều từ một trường ra, tính tình cũng không khác là mấy."

"Ừm." Vừa rồi Trì Dương cũng chỉ là nói thuận miệng nói một câu như vậy thôi.

Bảy giờ, Trương Thành Nghiệp lái xe chở Trì Dương đến Động Tử Lý theo định vị.

"Kỳ lạ, nó hiển thị ở đây mà." Trương Thành Nghiệp quay đi quay lại mãi vẫn không tìm thấy địa điểm, nhưng thiết bị dẫn đường lại hiển thị đã đến nơi.

"Đi xuống đi." Trì Dương im lặng nhìn Trương Thành Nghiệp quay cuồng quanh khu vực này hồi lâu, mở miệng nói.

Trương Thành Nghiệp tìm được chỗ đỗ xe, hai người từ từ bước ra ngoài.

Nơi này thực sự không giống có nhà hàng gì, đường phố cũng không rộng rãi, nhưng lúc đỗ xe vừa rồi lại nhìn thấy vài chiếc xe sang trọng.

"Alo, đạo diễn Lưu." Trước khi Trương Thành Nghiệp kịp mở miệng, Lưu Đông đã gọi điện đến.

"Tiểu Trương, có phải các cậu không tìm được chỗ không?" Giọng Lưu Đông vang lên từ điện thoại.

Trì Dương không dấu vết mà nhíu mày.

"Haiz, đạo diễn Lưu, chúng tôi đã quay vòng vòng nhiều lần mà vẫn không thấy địa điểm." Sắc mặt Trương Thành Nghiệp không quá tốt, sợ rằng Lưu Đông đang chơi khăm mình.

"Không sao không sao, tôi nhìn thấy các cậu rồi, tôi cũng vừa đến." Lưu Đông ngồi trong xe nói: "Để tôi đỗ xe xong sẽ qua."

Trương Thành Nghiệp thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cười rồi cúp máy: "Anh cứ đỗ xe trước."

"Đạo diễn Lưu nói đã nhìn thấy chúng ta, sẽ qua đây ngay." Trương Thành Nghiệp quay sang Trì Dương và nói.

"Ừ." Hiển nhiên Trì Dương đã nghe thấy từ điện thoại, anh hơi ngửa đầu, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu trên khuôn mặt anh tuấn, làm mềm đi vài phần sắc bén.

Một lát sau, Lưu Đông đỗ xe xong đi tới.

"Đạo diễn Lưu." Trì Dương gật đầu chào người đến, trên môi hiện lên một nụ cười, nhưng trong mắt lại ít có ý cười.

Lưu Đông ngẩn ra, hơi ngửa đầu nhìn Trì Dương, không ngờ anh còn xuất sắc hơn cả trên màn ảnh. Nhất là khí chất toàn thân, mang theo vẻ lạnh lẽo như sương đông.

Đây là những điều mà ống kính không thể thể hiện được.

"Xin chào, xin chào." Lưu Đông vừa duỗi tay bắt tay với Trì Dương vừa nói.

Trì Dương lập tức cúi mắt xuống, che giấu sự khó chịu của mình.

"Các cậu chưa ăn cơm đúng không, mùa hè thế này thì nên ăn lẩu." Lưu Đông dẫn mọi người đi vào một cửa hàng.

Lẩu?

Trương Thành Nghiệp dừng bước, không nhịn được nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Theo hiểu biết của anh ấy về Trì Dương, anh hoàn toàn không ăn lẩu.

Bên kia Lưu Đông vẫn đang lải nhải: "Quán lẩu này do những người trong giới của chúng tôi mở, thường chỉ có những người trong giới đến, các cậu không cần lo về fan gì đó."

Giới mà Lưu Đông nói không phải chỉ các nghệ sĩ, diễn viên, mà là những nhân viên đằng sau hậu trường.

Ba người vào trong cửa hàng mới thấy một tấm bảng, trên đó dùng bút lông viết rồng bay phượng múa: Động Tử Lý.

"Chủ quán là người Trùng Khánh, trước kia bọn họ ăn lẩu ở hầm trú ẩn, nên đặt tên như vậy." Lưu Đông thấy Trì Dương cứ nhìn chăm chú vào tấm biển, không nhịn được giải thích.

"Chữ chủ quán rất đẹp." Trì Dương rời mắt, trả lời.

Mặc dù anh lạnh lùng, nhưng khách sáo mặt ngoài thì vẫn biết.

Lưu Đông cười hà hà: "Chữ đẹp đúng không? Mười người vào đây thì chín người đều nói chữ đẹp, nhưng không phải do chủ quán viết, mà là do Lương Hạc viết."

Đôi mắt dài của Trì Dương hơi chuyển động, gần đây tên Lương Hạc này thật sự xuất hiện khá thường xuyên.

"Có biết Lương Hạc không? Cậu muốn vào giới phim ảnh chắc hẳn đã tìm hiểu về cô ấy." Sau khi Lưu Đông nhìn thấy Trì Dương thì càng ưng ý, tính tình cũng tốt hơn không ít.

"Biết, đạo diễn Lương rất giỏi." Trì Dương gật đầu.

"Nhưng mà," Lưu Đông chuyển giọng: "Con người cô ấy hơi cứng đầu, không thích nhìn vào điều kiện ngoại hình của diễn viên, chỉ nhìn vào năng lực. Sau này nếu cậu muốn hợp tác với cô ấy, phải nâng cao kỹ năng diễn xuất, bằng không sẽ khó lắm!"

Lời tác giả:

Lương Hạc: Nói hươu nói vượn, toàn nói bậy! Trì Trì nhà chúng ta chỉ cần một khuôn mặt là đủ rồi! Cần gì diễn xuất? (?˙︶˙?)