Đạo Diễn Cô Ấy Không Nhìn Mặt

Chương 9: Bình tĩnh, trấn định, không được lộ ra

Địa điểm của Động Tử Lý hơi hẻo lánh, nhưng không phải là đào một cái hầm dưới lòng đất để mở cửa hàng. Chủ quán đã mua một toà nhà ba tầng, tầng một trống trải, từ tầng hai mới bắt đầu có người.

Ngay khi vào, mùi lẩu đặc trưng xộc thẳng vào mặt, Trì Dương không để lộ vẻ khó chịu, giữ vẻ mặt bình thường theo Lưu Đông vào trong.

"Hôm nay tôi rảnh rỗi, lại muốn đến đây ăn, đành phải bảo cậu tới đây." Lưu Đông quay lại nói.

"Đạo diễn Lưu khách sáo rồi." Trì Dương mỉm cười nhẹ.

"Lưu Đông!"

Bỗng nhiên một người từ góc phòng chạy tới.

"Lý Đại Tiêu?" Lưu Đông vỗ vai người kia, vui vẻ nói: "Sao anh cũng ở đây?"

"Tất nhiên là tới ăn lẩu rồi, aiz, cậu ngồi đâu?" Lý Đại Tiêu không chú ý tới hai người Trì Dương bên cạnh.

"Ở đây, tầng hai." Lưu Đông nói.

"Lên tầng ba đi, ăn cùng chúng tôi, vừa mới ăn không lâu." Lý Đại Tiêu ôm lấy người kia muốn đi lên tầng ba: "Mấy người Lương Hạc cũng ở đây."

Vừa ăn xong tương mè ở tầng ba, Lý Đại Tiêu không thể chờ được, chạy thẳng xuống tầng hai, lúc này mới gặp Lưu Đông.

"Lương Hạc cũng ở đây?" Lưu Đông suy nghĩ, thấy Trì Dương thật sự phù hợp với ngoại hình của diễn viên, lúc này tìm diễn viên khác cũng không kịp, cứ để anh đi, bây giờ chi bằng cùng nhau ăn một bữa.

Lưu Đông quay sang gọi Trì Dương: "Tiểu Trì, cậu lên với chúng tôi đi."

Lúc này Lý Đại Tiêu mới nhìn thấy Trì Dương và Trương Thành Nghiệp: "Hai vị là?"

"Đây là Trì Dương, thời gian trước không phải bắt đầu quay phim mới sao, tôi mời cậu ấy thay vai nam thứ tư của tôi." Lưu Đông vẫy tay, ra hiệu họ mau đi theo.

"Trông khá đấy." Lý Đại Tiêu choàng tay Lưu Đông, khẽ thì thầm bên tai anh ấy.

Không có cách nào, bệnh nghề nghiệp của đạo diễn, thích nhìn tỷ lệ gương mặt của ngôi sao, nghĩ xem khi hiện trên màn ảnh sẽ như thế nào.

Lương Hạc và Trương Khai Thế vẫn đang ngồi cạnh cửa sổ ở tầng ba, chờ mọi người đến, hai người nói chuyện cười đùa.

"Lão Lương, xem ai tới này." Lý Đại Tiêu gọi to về phía người bên kia.

Lương Hạc ngạc nhiên quay đầu, đồng tử lại co lại.

"......" Cô run chân hai cái, hơi không dám chắc người đằng sau Lưu Đông có phải là ảo giác của mình không.

"Lưu Đông!" Trương Khai Thế cũng ngẩng đầu nhìn qua: "Lại đây ăn cùng nhau."

Lương Hạc bị giọng nói của anh ta cắt ngang, lập tức khôi phục lại biểu cảm trên mặt. Không thể không nói, Lương Hạc đã giả bộ nhiều năm, kỹ năng đã thuần thục, người khác không thể nhận ra chút gì.

Chiếc bàn đủ rộng, mọi người trực tiếp kéo ghế ngồi xuống.

"Giới thiệu cho mọi người một chút, đây là Trì Dương và quản lý của cậu ấy." Lưu Đông chỉ vào Trì Dương, sau đó quay sang đối diện: "Lương Hạc, Trương Khai Thế, Lý Đại Tiêu, đều là đạo diễn."

Trong lòng Trì Dương không có gì xáo động, còn Trương Thành Nghiệp thì kinh ngạc, không ngờ một bữa cơm còn chưa ăn, vai diễn đã được xác định, bây giờ còn có thể quen biết với tam giác vàng này.

Lương Hạc cúi đầu nhìn nước lẩu, cố gắng làm trống rỗng tâm trí.

Không chịu nổi! Người thật còn đẹp hơn trong video! Quả thực muốn mạng người cuồng nhan sắc như cô!

"Chào đạo diễn Lương, đạo diễn Trương, đạo diễn Lý." Trì Dương lần lượt chào hỏi.

Lương Hạc nghe xong, bàn tay đặt trên đầu gối không kiềm được động đậy, mặt vẫn giả vờ lạnh lùng.

"Gọi thêm đồ ăn." Lương Hạc chỉ vào thực đơn trên tường.

"Dạ dày bò là đặc sản của quán họ, được vận chuyển trực tiếp tới đây, chỉ phục vụ vào buổi tối." Lưu Đông giới thiệu cho Trì Dương.

Trì Dương không nhìn thực đơn trước, mà lại nhìn thoáng qua Lương Hạc.

Trước đây ở tòa nhà Lê Mạc, anh chỉ nhìn thấy bóng lưng, cộng với định kiến từ trước, hoàn toàn không nghĩ rằng Lương Hạc lại có diện mạo như thế này.

Lúc này Lương Hạc ngồi sâu nhất bên trong, Lý Đại Tiêu ngồi sát bên cạnh, Trương Khai Thế ngồi đối diện, giữa một nhóm đàn ông, cô trông rất nhỏ bé, dĩ nhiên bản thân những đạo diễn này cũng đều lớn tuổi.

Cô mặc áo phông trắng, buộc tóc đuôi ngựa, không rõ là kiểu tóc hay buộc tùy tiện, một chỗ trên đầu dựng lên một chút, da trắng bóng, cả người trông rất non nớt.

Hoàn toàn không giống hình ảnh nghiêm khắc, mạnh mẽ mà Trì Dương từng tưởng tượng.

Ngược lại sắc mặt thì hơi giống, nhìn người khá lạnh lùng, không hề nhiệt tình với anh.

"Để đạo diễn Lưu gọi là được." Trì Dương chưa từng đến nơi như thế này, cảm giác khó chịu chỉ có thể che giấu.

Sáu người ngồi quây quần làm không khí trở nên sôi nổi, nhưng Lương Hạc sau khi nói một câu đầu tiên thì không nói gì thêm.

"Đạo diễn Lưu, đây là?" Trương Thành Nghiệp không chớp mắt nhìn Lưu Đông đang cho đầy một lớp cẩu kỷ vào cốc.

"Dưỡng sinh!" Lưu Đông đưa cốc cho Trì Dương và Trương Thành Nghiệp: "Dưỡng sinh làm càng sớm càng tốt, nào, uống đi!"

"......" Anh dưỡng sinh thì đừng tới ăn lẩu, lại còn cho cẩu kỷ vào đồ uống nữa chứ!

Lúc này Trương Thành Nghiệp mới để ý thấy những chiếc cốc của những người kia cũng đều có một lớp cẩu kỷ, khó trách mấy người này lại chơi với nhau.

"Đây là thói quen ăn lẩu ở Trùng Khánh?" Trì Dương bất ngờ hỏi.

Lưu Đông ngẩn người, giây lát cười lớn: "Không phải."

"Mấy đạo diễn trung niên dầu mỡ chúng tôi, thú vui cũng chỉ có như vậy, bỏ chút cẩu kỷ để an tâm mà thôi." Trương Khai Thế tiếp lời.

Một bên, Lý Đại Tiêu gật đầu theo, tay vẫn không ngừng gắp thịt ăn.

Trì Dương liếc nhìn Lương Hạc trắng trẻo non nớt, không bình luận.

Mọi người ăn được gần hết bữa, mới hơi chậm lại.

"Tiểu Trì sẽ đóng phim mới của cậu?" Lý Đại Tiêu dừng đũa hỏi.

Lưu Đông thở dài: "Phải, diễn viên tự dưng xảy ra chuyện, chỉ có thể thay thế."

Đạo diễn sợ nhất chuyện như thế này, có thể phải bắt đầu lại từ đầu. May là lần này không phải nam chính gặp chuyện, chỉ là vai nam bốn.

"Tôi nhớ Tiểu Trì là ca sĩ, sao đột nhiên muốn đóng phim?" Trương Khai Thế giống như vô tình hỏi.

Rõ ràng anh ta đã biết lai lịch của Trì Dương từ lâu, lúc ăn không nói, đến lúc gần kết thúc mới bộc lộ sự sắc bén của một đạo diễn.

Trì Dương ngước mắt, nhẹ nhàng cười: "Vâng, tôi vẫn luôn có ý nghĩ, vừa lúc gặp được cơ hội này."

"Đều là duyên phận." Lưu Đông vẫn bảo vệ Trì Dương một chút, dù sao cũng là anh ấy mời người ta tới: "Tiểu Trì không đóng phim thì phí một gương mặt đẹp, phải không, Tiểu Lương?"

Ánh mắt năm người đều tập trung vào trên người Lương Hạc.

"Đóng phim không chỉ là nhờ vào gương mặt, quan trọng nhất là diễn xuất, có thể thể hiện đầy đủ cảm xúc của nhân vật." Lương Hạc ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không ngừng phủ định.

Không, chỉ cần anh muốn, cô hoàn toàn có thể nâng đỡ anh!

Lưu Đông hơi xấu hổ, quên mất Tiểu Lương rất khắt khe với diễn viên.

"Đạo diễn Lương nói không sai, tôi sẽ cố gắng." Trì Dương nhẹ nhàng nói.

"Ha ha, đừng nghe Lão Lương nói." Lý Đại Tiêu vỗ vai Trì Dương: "Diễn xuất có thể từ từ rèn luyện, cậu còn trẻ mà."

Trì Dương cúi mắt, che giấu cảm giác khó chịu với bàn tay trên vai mình.

...... Xong rồi.

Tay Lương Hạc không kiềm được gõ vào đầu gối mình, cô đã nói sai lời rồi.

【Sao có thể nói chuyện với Trì Trì như vậy chứ? Nhỡ đả kích cậu ấy thì sao?】

Trong lòng diễn vô số vở kịch, nhưng trên mặt Lương Hạc vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ.

Bên cạnh, Trương Thành Nghiệp gần như ra mồ hôi, theo anh ấy thấy thì trong số những đạo diễn này, Trì Dương nên thân thiết nhất chính là Lương Hạc.

Lưu Đông giỏi về phim truyền hình, hai người kia mặc dù có tiếng tăm không kém Lương Hạc, nhưng đều là những người trung niên, làm sao sánh được với tiềm năng của Lương Hạc.

Chỉ là không ngờ rằng vẻ ngoài luôn được ưa chuộng của Trì Dương lại không có tác dụng gì với Lương Hạc.

Trương Thành Nghiệp nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Lương Hạc, trong lòng cảm thán rằng Lương Hạc quả không hổ là trụ cột trong giới đạo diễn trẻ, hoàn toàn không quan tâm đến điều kiện ngoại hình của diễn viên.

Không khí lập tức trở nên vi diệu, cuối cùng Trương Khai Thế cười và nói chuyện khác với Lương Hạc.

Người nhỏ trong lòng Lương Hạc đã nắm lấy Trương Khai Thế và vỗ đi vỗ lại, anh ta làm chậm trễ việc cô nói chuyện với Trì Dương, đây là thần tượng của cô đó!

Nghĩ mà thấy buồn, là một fan, được ngồi cùng bàn ăn lẩu với thần tượng, nhưng không thể xin chữ ký, không thể chụp ảnh chung, cuộc đời còn có ý nghĩa gì chứ.

Cô cần cái đạo diễn này để làm gì!

Khi rời đi, Lương Hạc trơ mắt nhìn Trì Dương và Lưu Đông trao đổi số điện thoại, số WeChat.

Còn mình đứng ở bên cạnh nhìn, quả thực tức giận đến đau ngực.