Bên kia, nữ quan Ngụy Tri Thiện mở sách, ghi chép lại thay đổi bệnh tình của Khương Điển Thiêm hôm nay.
Là một y sư, nàng nhạy bén nhận ra bệnh của Khương Tả có chút khác thường —— phát bệnh quá nhanh, theo lý, chứng phong thấp biểu hiện quanh năm suốt tháng, đặc biệt là ngón chân, nàng lấy ngân châm thăm dò, hoàn toàn không giống phong thấp.
Nhưng kiểm tra ẩm thực của Khương Tả, nàng không phát hiện ra chỗ nào không đúng.
Nguyên nhân trong này là gì?
Nghĩ đến những cục thịt nhô lên trên người đối phương, nàng có chút rục rịch, hận không thể dùng dao xẻ thịt đào lên, cẩn thận kiểm tra thực hư.
……
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối tháng 5 cũng là lúc Khương Tả nhận được tin tức, tiểu điện hạ cải tiến máy dệt, quá thần kỳ, lão không màng thân thể có bệnh, gần như lập tức dẫn theo y sư đến trang viên.
Bên trong trang viên, huynh đệ Hứa gia đang run bần bật.
Bởi vì tiểu điện hạ giảng cho bọn họ nghe thứ này lợi hại thế nào.
“Làm nông cực kỳ quan trọng, ngặt vì quý tộc không thiếu lương thực, cho nên không cảm thấy nó có gì đặc biệt.” Tiêu Quân Trạch cười, “Nhưng máy dệt này thì khác, các ngươi xem, bánh răng có thể tự cuốn vòng, dùng cái này ươm tơ từ đây là có thể rảnh tay, về phần kén tằm có thể một người làm ba người, kéo theo hiệu suất được nâng cao.”
“Mấy năm nay, triều đình rất ít đúc tiền, các nơi tự đúc thành phong trào, thành ra bất kể trên dưới đều không dùng tiền làm vật trao đổi, thà rằng lấy vải làm tiền còn hơn, phải không?” Tiêu Quân Trạch hỏi.
Hai huynh đệ gật đầu, mấy phụ nhân dệt vải đứng xung quanh đều sáng mắt, gật đầu như giã tỏi.
Một nông phụ đầu tóc hoa râm khóc ròng: “Hiện giờ đều là tiền ác, tiền nhỏ như đậu, gặp nước không chìm, ngày thường sợ nhất là gặp phải quan quân dùng tiền mua lương thực, dùng cũng không thuận tay, càng không thể để nộp thuế, chỉ có thể quyên góp cho đèn chùa, nhưng nếu quyên nhiều sẽ khấu trừ công đức của ta!”
Thanh Phù gật đầu tán thành, nếu có thể chọn, ai lại muốn xé vải thành tiền mang đi giao dịch, càng không muốn dùng đến thứ tiền ác kia.
“Tơ lụa đắt đỏ, giá tơ tằm càng không rẻ, nhưng dệt được một tấm vải rất tốn nhân lực, nếu là có thể sản xuất lụa với số lượng lớn, triều đình dùng được, dân gian cũng dùng được, đúng không?” Tiêu Quân Trạch cười hỏi.
Hai huynh đệ Hứa gia, Thanh Phù, cùng đám nữ nương đều thi nhau gật đầu, chỉ cần chịu nuôi, sản lượng kén tằm sẽ không thấp, vấn đề là khoản kéo tơ lột kén quá tốn kém.
Tiêu Quân Trạch rất hài lòng: “Ta có nghề này, chẳng lẽ lại không giữ được tính mạng?”
Hai huynh đệ Hứa gia liếc nhau, không thể không gật đầu.
Có năng lực chế tạo cơ khí bậc này, cho dù bị nhốt cả đời, Tây Xương Hầu cũng không nỡ gϊếŧ y.
Tiêu Quân Trạch ngẩng đầu, hỏi tiếp: “Vậy, nếu ta nói các ngươi bất kính với ta, bảo Tây Xương Hầu lấy đầu các ngươi, liệu hắn có làm không?”
Nương ơi, chuyện này còn cần phải hỏi sao?
Hai huynh đệ Hứa gia kinh hãi, Hứa Quyết sợ tới mức ôm lấy đệ đệ, nam nhân trẻ tuổi bị ôm trực tiếp quỳ gối trên đất: “Lâm Hải Vương tha mạng, huynh đệ chúng ta chỉ nghe lệnh làm việc, xin điện hạ chớ để trong lòng.”
Về việc gϊếŧ Tiêu Quân Trạch rồi chạy trốn —— không nói đến việc có chạy được không, chỉ riêng việc đối phương không có ý gϊếŧ bọn họ, lúc này chịu thua là được rồi.
Tiêu Quân Trạch nhếch môi: “Hiểu là được, đi xuống đi.”
Hai huynh đệ chạy trối chết, chúng dân phụ cũng kéo nhau lui ra.
Chỉ có Thanh Phù ở lại, vẻ mặt phức tạp.
Tiêu Quân Trạch đi tới ôm eo hắn: “Thanh Phù, đừng sợ, chúng ta sẽ không chết.”
Thanh Phù thở hắt một hơi, lùi về sau một bước: “Thì ra điện hạ đã sớm có dự tính, là Thanh Phù nghĩ nhiều.”
Hắn vốn còn thương tiểu điện hạ, tuổi nhỏ đã phải bôn ba, thì ra mấy ngày nay điện hạ cũng đang nghĩ cách, lại còn sợ mình lo lắng……