Hàn Mặc bỗng cảm thấy có chút lúng túng, anh dùng mu bàn tay lau má, hy vọng Bạch Duy không nhìn thấy dấu môi mà bệnh nhân trước để lại trên mặt.
“Bác sĩ Hàn, chúng ta bắt đầu buổi tư vấn từ bây giờ chứ?” Bạch Duy hỏi.
“Đúng vậy, rất vui được gặp cậu.” Hàn Mặc nói. Anh sẽ không nói cho Bạch Duy biết vừa rồi anh đã mượn cớ uống nước để vào phòng trong xem lại hồ sơ của Bạch Duy một lần nữa.
“Được.” Bạch Duy trông có vẻ hơi gượng gạo: “Hiện tại là ba giờ bốn mươi hai chiều, so với lịch hẹn trước thì đã muộn mười hai phút...”
“Ồ, về điều này thì tôi xin lỗi. Tôi đã dành quá nhiều thời gian cho bệnh nhân trước, nhưng thời gian tư vấn một giờ của chúng ta vẫn sẽ được đảm bảo. Chúng ta sẽ kéo dài đến bốn giờ năm mươi được chứ? Cậu là khách hàng cuối cùng của tôi hôm nay.” Hàn Mặc chớp mắt một cách mà anh nghĩ là hài hước.
“Là bốn giờ bốn mươi hai, bác sĩ Hàn. Tôi hơi lo không kịp giờ tan làm của chồng mình.” Bạch Duy đáp.
Thói quen kiểm soát chi tiết một cách quá mức — chỉ trong chốc lát, bác sĩ Hàn đã khinh khỉnh đưa ra phán đoán về nguyên nhân khiến cuộc hôn nhân của người trẻ tuổi này trở nên rối loạn.
“Được thôi, bốn giờ bốn mươi hai. Cậu có lái xe đến không? Nếu không tôi có thể chở anh về nhà.” Hàn Mặc nói.
Bạch Duy nắm chặt cốc nước không nói gì thêm.
Trước khi buổi tư vấn chính thức bắt đầu, Bạch Duy đưa ra một câu hỏi mới: “Bác sĩ Hàn, tôi muốn biết liệu anh có chuyên nghiệp không?”
Đây là câu hỏi mà mọi người mới tham gia tư vấn đều sẽ đặt ra, phản ánh sự yếu đuối và thiếu tự tin trong nội tâm họ. Bác sĩ Hàn lại một lần nữa đưa ra phán đoán.
“Cậu có thể nhìn những huy chương và chứng chỉ trên kệ, điều đó đủ để chứng minh giá trị của tôi.” Bác sĩ Hàn rất tự tin, để có được những chứng chỉ đó, anh đã tiêu tốn tới năm mươi nghìn nhân dân tệ. Anh dám chắc đây là những bản sao cao cấp nhất trên thị trường.
Người ta có thể không tin vào kiến thức chuyên môn học được trong bốn năm đại học, bởi sinh viên thường xuyên trốn học, gian lận để đạt điểm giả tạo và quên sạch những gì trong sách sau kỳ thi cuối kỳ. Nhưng mỗi đồng tiền bỏ ra để mua chứng chỉ giả đều là thực tế, thành thật hơn bất kỳ tiết học điểm danh hộ nào. Trên khía cạnh này, bác sĩ Hàn đã đạt đến "cấp độ bậc cao".
Đôi mắt của Bạch Duy chuyển hướng về phía những chứng chỉ, cậu nhìn chúng rất lâu và không hiểu sao khi ánh mắt Bạch Duy lại giao với anh, Hàn Mặc cảm thấy một chút rùng mình. Đôi mắt màu hổ phách của Bạch Duy giống như những viên bi thủy tinh, khiến Hàn Mặc có cảm giác như bị nhìn thấu.
“Giờ thì tôi yên tâm rồi, Bác sĩ Hàn.” Bạch Duy nói.
Làm sao hồ sơ giả của mình có thể bị Bạch Duy phát hiện chỉ trong một cái nhìn chứ! Hàn Mặc lại cười nhạo chính sự lo xa của mình. Để che giấu suy nghĩ ban nãy, anh lấy ra một cây bút thép màu xanh đen, mở cuốn sổ tay: “Bạch Duy, tôi có thể gọi cậu như vậy không? Hay cậu thích được gọi bằng cách nào khác hơn?”
“Bạch Duy, tôi không thích biệt danh nào khác.”
“Được rồi, Bạch Duy. Mục đích cậu đến đây hôm nay là để tư vấn về hôn nhân của mình đúng không?” Bác sĩ Hàn dẫn dắt từng bước: “Cậu cảm thấy có vấn đề gì trong cuộc hôn nhân của mình chăng?”
Im lặng.
Bác sĩ Hàn không ngạc nhiên, nhiều người tư vấn không giỏi mô tả vấn đề của họ hoặc nói đúng hơn, không dễ mở lòng, luôn có sự cảnh giác. Anh chuyển sang cách tiếp cận khác để kéo gần khoảng cách giữa mình và Bạch Duy: “Cậu là một nhà văn đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cậu có thích công việc của mình không? Cậu từng nói cậu chuyển đến thị trấn nhỏ này cách đây một năm rưỡi, điều đó có ảnh hưởng tích cực đến công việc của cậu không?”
Nhà văn là kiểu người đa cảm, hormone tiết ra nhiều nên dễ xúc động, thường gặp vấn đề trong hôn nhân. Bác sĩ Hàn lại đưa ra một phán đoán khác.
“Về việc chuyển đến thị trấn nhỏ này, tôi không có ý kiến gì. Tôi luôn làm việc tại nhà. Mỗi thứ Sáu, tôi dùng máy fax gửi thành quả cả tuần cho biên tập viên của mình, đó là tất cả những gì tôi cần làm. Ngoài ra, tôi luôn ở nhà.” Bạch Duy nói: “Còn chồng tôi, anh ấy mỗi sáng chín giờ ra ngoài, năm giờ chiều về nhà.”
Người nội trợ nhàn rỗi đến mức nảy sinh vấn đề. Mặc dù chưa hiểu rõ về Bạch Duy nhưng bác sĩ Hàn lại đưa ra thêm một phán đoán nữa. Anh quan tâm hỏi: “Nghe có vẻ như công việc của cậu có thời gian linh hoạt. Vậy chồng cậu có yêu cầu cậu gánh vác nhiều việc nhà hơn không?”
Bạch Duy lắc đầu: “Không. Anh ấy làm nhiều hơn.”
Quả nhiên do nhàn rỗi mà ra.