Người làm việc tại nhà một khi quá nhàn sẽ suy nghĩ lung tung. Bác sĩ Hàn hỏi: “Hai người có thường xuyên giao tiếp không?”
“Khi anh ấy về nhà, anh ấy chủ động chào hỏi tôi, sau đó quét dọn, lau nhà, nấu ăn và liên tục kể chuyện trong ngày của mình, yêu cầu tôi cùng anh ấy ra ngoài mua sắm. Ừm, anh ấy cũng muốn xem kịch bản tôi viết. Buổi tối, chúng tôi cùng xem tivi, xem các bộ phim truyền hình dài tập, chương trình trò chuyện hoặc phim ảnh. Ngoài công việc ở tiệm sửa xe, anh ấy còn cân nhắc cải tạo một phần ngôi nhà thành homestay. Anh ấy là người không thể ngồi yên.” Bạch Duy nhìn chằm chằm vào ngón tay mình nói.
Cậu có vẻ mất tập trung, như đang nghịch chiếc cốc trong tay.
Nội tâm hướng nội, kín đáo, yên lặng, thiếu cảm giác an toàn, bác sĩ Hàn ghi chú lại như vậy trong sổ tay.
“Năng lượng dồi dào của chồng cậu khiến cậu cảm thấy áp lực sao?” Bác sĩ Hàn đoán: “Trong cuộc sống hôn nhân, cậu cảm thấy áp lực phải không?”
“Không... mà là buồn nôn. Trước khi kết hôn thì không như vậy. Khi đó, tôi nghĩ mọi thứ đều tràn đầy hy vọng. Nhưng sau khi kết hôn, mọi thứ thay đổi…”
“Cụ thể là chuyện gì vậy?” Bác sĩ Hàn khuyến khích cậu: “Tôi biết để diễn đạt một cảm xúc thì không dễ nhưng cậu là một nhà văn, cậu hẳn biết cách dùng sự kiện để biểu đạt cảm giác của mình. Ví dụ như trong tuần vừa qua, chuyện gì khiến cậu cảm thấy buồn nôn?”
Có lẽ là việc chồng cậu nói chuyện nhiều hơn với đồng nghiệp nữ ở tiệm sửa xe hoặc tranh cãi về tiền bạc, bác sĩ Hàn nghĩ vậy. Anh từng gặp qua nhiều cuộc hôn nhân đồng tính yếu đuối như này.
“Mọi thứ trong cuộc sống hôn nhân của tôi đều khiến tôi buồn nôn, từ cảm giác dính dớp khi cho thuốc độc vào sữa buổi sáng của chồng tôi, việc cò súng bị kẹt trên cầu thang, khẩu súng lục tôi để dưới gối nhưng khi bắn thì trúng ngăn trống, hay chiếc bình ga bị hỏng đột ngột khi tôi ra ngoài mua đồ sáng sớm…” Bạch Duy ngồi yên lặng đối diện với bác sĩ tư vấn, cào cào ngón tay mình.
Ngòi bút của Bác sĩ Hàn gãy đôi.
“Cậu vừa nói… gì cơ?” Anh cố gắng tìm lại tai của mình: “Cậu chắc là cậu đang nói về cuộc sống hôn nhân của mình chứ?”
“Thực ra hôn nhân của tôi vốn dĩ rất bình thường, mọi thứ chỉ bắt đầu bất thường kể từ khi chồng tôi bò ra từ mộ mà thôi.” Ánh mắt Bạch Duy mờ mịt: “Anh ấy vốn dĩ đã chết một cách bình thường, như mọi người đều sẽ chết một lần.”
Bác sĩ Hàn lập tức nổi da gà, anh cảm giác từng sợi lông trên người mình như các chiến binh Amazon dựng thẳng lên và chĩa giáo về phía kẻ thù trước mặt.
Người kể chuyện kia thì đang cúi đầu ngồi trước mặt anh.
Vì thế, một câu hỏi phá vỡ nguyên tắc nghề nghiệp bật ra khỏi miệng anh: “Tôi có thể hỏi được không? Trong số những lần chồng cậu chết, có lần nào là do cậu làm không?”
Vừa thốt ra, bác sĩ Hàn đã hối hận. Mọi tế bào trong não anh như co giật điên cuồng, muốn bóp chết bản thân đã nói ra câu đó.
“Điều đó không quan trọng. Tôi vẫn muốn duy trì cuộc hôn nhân này, nếu không tôi sẽ không thể nhận tiền bồi thường tử vong với tư cách người kết hôn với anh ấy.” Bạch Duy lảng sang chủ đề khác: “Đó là lý do tôi đến để tư vấn về hôn nhân.”
Bác sĩ Hàn: …
Lần đầu tiên Bạch Duy nảy sinh ý định gϊếŧ chồng mình là nửa năm trước.
Khi đi trên đường, cậu đạp phải một miếng kẹo cao su, điều đó khiến cậu nghĩ đến thói quen không dọn rác trong xe của chồng mình. Một ngày nào đó, chồng cậu cũng có thể tiện tay ném kẹo cao su xuống đất rồi làm dính vào giày một bà vợ khác.
Người chồng kết hôn được nửa năm chẳng khác gì rác thải không thể tái chế.
Ngay khoảnh khắc đó, giống như khi người ta nhìn thấy trời đẹp thì muốn ca hát— cậu quyết định lần nữa, cậu muốn sát hại chồng cậu.
Huống hồ, người ném kẹo cao su chỉ có hai tay nhưng chồng cậu không chỉ có hai tay.
Và chồng cậu đã chết từ lâu, cậu có đầy đủ lý do để đưa hắn trở lại mộ phần.