“Sao chưa ngủ?” Tang Vãn Châu đi vào, bật đèn ngủ ở đầu giường. Gương mặt anh, đẹp trai và tinh tế, ánh lên chút ấm áp dưới ánh sáng dịu nhẹ.
Phúc Bảo trở mình, đối diện với anh, giọng nói mềm mại vang lên: “Vâng, đây là lần đầu tiên Phúc Bảo ngủ một mình. Trước kia ở chùa, lúc sư phụ có ở đó, Phúc Bảo ngủ cùng sư phụ. Khi sư phụ đi vắng, tỉ muội Tịnh Âm sẽ ngủ cùng Phúc Bảo.”
Tang Vãn Châu không nói gì, ngồi xuống mép giường, lau tóc.
Sau vài giây im lặng, anh chậm rãi hỏi: “Sợ à?”
Phúc Bảo lắc đầu, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt mềm mại của cô bé, trông cô bé lại càng đáng thương, lời nói ra cũng khiến người khác không khỏi xót xa: “Phúc Bảo không sợ. Chỉ là nghĩ, không biết sư phụ không có Phúc Bảo ở bên cạnh, ngủ có cô đơn không? Sư phụ mỗi lần ngủ đều cần Phúc Bảo ôm tay thì mới ngủ được.”
Tang Vãn Châu: “...”
Nghe xong, ánh mắt Tang Vãn Châu bỗng xuất hiện chút dịu dàng. Một nét dịu dàng giống như 5 năm trước, khi anh đối xử ân cần với tất cả mọi người, luôn cười và nhẹ nhàng. Anh đưa tay xoa đầu cô bé: “Anh nghĩ, sư phụ của em chắc cũng có suy nghĩ giống em. Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm để phát trực tiếp.”
“Vâng ạ. Chúc anh ngủ ngon.” Phúc Bảo ngoan ngoãn nói rồi nhắm mắt lại.
Tang Vãn Châu tắt đèn, căn phòng tối om trở nên yên tĩnh hơn, chỉ còn tiếng anh thỉnh thoảng lau tóc vang lên. Anh đợi đến khi nghe thấy hơi thở đều đều của Phúc Bảo mới nhẹ nhàng rời đi.
Sáng sớm hôm sau, nhân viên chương trình đã mang theo đủ loại thiết bị đến tận cửa.
“Còn một phút nữa là phát trực tiếp.”
“Mười, chín, tám... ba, hai, một.”
Phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức có hàng triệu khán giả đổ vào, chờ đợi buổi phát sóng bắt đầu.
Hình thức phát sóng lần này được chia thành nhiều màn hình, gồm năm khung hình riêng biệt, mỗi khách mời đều được theo dõi qua một khung. Nếu muốn xem riêng phần của ai, chỉ cần nhấn vào sẽ chuyển sang phòng phát sóng của người đó.
[Aaaa! Chờ lâu lắm rồi! Cuối cùng cũng bắt đầu!]
[Chương trình thật quá đáng! Đến giờ vẫn không tiết lộ khách mời lần này là ai, đúng là biết cách gây tò mò!]
[Nhìn kìa, có hình rồi! Có hình rồi!]
“Cốc cốc cốc.”
Nhân viên chương trình gõ cửa nhà Tang Vãn Châu trước tiên, từ bên trong vang lên một giọng nói ngọt ngào: “Ra đây ạ!”
Ngay sau đó là tiếng bước chân “tách tách tách” rồi một cái đầu nhỏ đáng yêu thò ra từ sau cánh cửa.
Hai má hồng hồng, đôi lông mi dài cong vυ't che đi một đôi mắt to tròn đang tò mò nhìn máy quay và nhân viên đứng ở cửa. Cô bé mặc một chiếc váy hồng, tóc buộc hai bên, mỗi bên cột thêm một chiếc nơ bướm. Trông cô bé giống như một nàng công chúa nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Thậm chí cả nhân viên quay phim cũng ngây người trong giây lát.
Không hổ danh là con nhà Tang Vãn Châu, cả gia đình đều sở hữu nhan sắc đỉnh cao.