Thiếu Gia Thật Cầm Kịch Bản Đoàn Sủng

Chương 20

Hạ Tế Xuyên đứng ở cửa xe một lúc, thu ánh mắt từ trên người Lục Hạc Ninh lại, cuối cùng vẫn lên xe, ngồi bên cạnh Hạ Kỳ An. Anh ấy và Lục Hạc Ninh đều là Alpha, đều cao lớn, cũng may xe trang bị khá tốt, không gian phía sau đủ rộng, miễn cưỡng đủ chỗ cho đôi chân dài của họ.

Ngược lại Hạ Kỳ An ngồi giữa có chút ngại ngùng, mấy người họ gần nhau, chỉ cần động nhẹ một cái, đã gây ra tiếng ma sát vải.

“Anh hai vẫn không về sao anh?”

“Nó cứng đầu, lúc nào cũng không nghe lời khuyên của anh, anh vừa gọi điện cho nó rồi, nó nói không về, để anh nói với cha mẹ một tiếng vậy.” Hạ Ngôn Quân là người cá tính, thỉnh thoảng làm nũng với Hạ Tế Xuyên, nhưng phần lớn thời gian lại không nghe lời người khác, lần này cũng không phải là ngoại lệ, Hạ Tế Xuyên không muốn nói nhiều.

Hạ Kỳ An gật đầu khi nghe thấy vậy, cậu không hiểu tính cách của Hạ Ngôn Quân, nhưng nếu Hạ Tế Xuyên đã nói vậy, cậu đương nhiên không nói gì thêm. Bên cạnh, Lục Hạc Ninh luôn lặng lẽ quan sát biểu cảm của Hạ Kỳ An, nhìn khuôn mặt tinh tế của cậu, khi nghe Hạ Tế Xuyên nói, ánh mắt anh hơi động, như nghĩ đến điều gì đó, khoé môi khẽ nhếch lên.

Khi họ về đến nhà, vừa đúng lúc đến giờ ăn trưa, vài người lớn trong nhà thấy họ về đều nở nụ cười, thấy Lục Hạc Ninh thì họ có chút ngạc nhiên chào hỏi xã giao.

“Cháu Hạc Ninh đến, sao không nói trước một tiếng vậy? Biết sớm đã kêu dì Từ chuẩn bị vài món cháu thích ăn rồi.” Cố Yến Kiều coi như nhìn Lục Hạc Ninh lớn lên, giờ thấy anh đến cũng cảm thấy thân thiết: “Này, An An, Tế Xuyên, sao Ngôn Quân không về vậy? Thằng bé không ở cùng các con sao?”

“Ngôn Quân nói em ấy phải chuẩn bị cho cuộc thi, không muốn về, nhưng con nghe giọng em ấy, hình như tâm trạng không tốt, con hỏi em ấy không nói, mẹ, nếu mẹ lo thì gọi điện cho em ấy đi.”

Quả nhiên, khi Hạ Tế Xuyên nói vậy, biểu cảm của Cố Yến Kiều và Hạ Vân Sơn không tốt cho lắm, hai người nhìn nhau, sau đó bảo những đứa trẻ ngồi xuống, vội vàng cầm điện thoại ra ngoài gọi điện.

Hạ lão gia tử không tham gia vào sự ồn ào ấy, vẫy vẫy tay về phía ba đứa trẻ: “Được rồi, đừng đợi hai người đó nữa, các cháu ăn cơm trước đi, đừng để bị đói. Hạc Ninh, sao hôm nay lại đến đây vậy? Ông nhớ cháu và Thiếu Hiên mới về không lâu mà phải không?”

“Ông cháu nghe nói ông mới chuyển tới đây, nên bảo cháu đến xem, còn bảo cháu gửi lời mời, ông cháu nói muốn mời ông tới trang viên nhà họ Lục câu cá ạ.” Trước mặt các bậc tiền bối, Lục Hạc Ninh luôn nhẹ nhàng lễ độ, giọng điệu mang sự kính trọng, tất cả lễ nghi đều vô cùng chuẩn mực.

“Vậy được thôi, lão già nhà cháu thật là một kẻ khô khan, nếu sớm mời ông, chẳng phải ông đã qua nhà họ Lục câu cá rồi hay sao, hừ!” Người lớn tuổi khó tránh khỏi có chút hoài cổ, hai người là bạn cùng lớp, cũng là bạn hàng chục năm, lúc này trong lòng tự nhiên có chút xúc động.

Trong lúc nói chuyện, Cố Yến Kiều và Hạ Vân Sơn vào, hai người tuy không nói gì, nhưng vẻ mặt viết lên nỗi lo lắng.

Tài năng của Lục Hạc Ninh thế nào chứ, chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra cặp vợ chồng này đang cân nhắc tâm trạng của Hạ Kỳ An, suy nghĩ cách mở miệng.

Anh liếc nhìn Hạ Kỳ An, người dường như không hề hay biết, nhưng ánh mắt không nhìn lại. Hạ Kỳ An đã cởϊ áσ khoác khi về nhà, hôm nay biết phải về nhà, cậu đặc biệt mặc áo Cố Yến Kiều mua cho, áo hoodie màu xám nhạt, khiến cậu thêm phần thanh xuân. Lúc này biểu hiện thanh thản, yên tĩnh ăn súp trong bát.

“An An, hôm nay khi ở cùng với Ngôn Quân, có nhận ra thằng bé không ổn chỗ nào không? Lúc nói chuyện với thằng bé, có biết tại sao thằng bé khóc không?”

“... Con không rõ lắm, sáng nay tâm trạng anh hai còn tốt, chỉ là trong lễ kỉ niệm trường, con và anh ấy tách ra, không biết xảy ra chuyện gì, khi tìm thấy anh ấy, tâm trạng anh ấy đã không tốt rồi.” Hạ Kỳ An nói thật không che giấu, nhưng vẻ mặt của Hạ Vân Sơn và Cố Yến Kiều càng nghiêm trọng hơn.

“Chuyện xảy ra ở trường, Ngôn Quân không nói chúng ta cũng không hỏi được, Hạc Ninh, Tế Xuyên, hai con quen biết nhiều người ở đại học A, chắc hẳn có chút thông tin, giúp bố hỏi xem hôm nay Ngôn Quân đã gặp ai được không, nếu không bố…” Hạ Vân Sơn muốn nói thêm gì đó, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng nói chuyện, mọi người đều dừng động tác, nhìn về phía cửa, không lâu sau, quản gia Lưu dẫn theo một thiếu niên bước vào.

“Bác trai bác gái! Hạ lão gia tử! Cháu đến tìm Quân Quân! Cậu ấy có nhà không ạ?” Thiếu niên tuy không cao lớn, khoảng một mét bảy, cả người khá mảnh khảnh, tóc xoăn làm gương mặt tròn của cậu ta giống một hoàng tử quý tộc, nhìn là biết nhà cậu ta có nền tảng tốt, lớn lên trong sự nuông chiều.

Tất cả mọi người có mặt, ngoại trừ Hạ Kỳ An, đều hiểu biết về thân phận của thiếu niên này, cậu ta tên là Thẩm Nhạc Kỳ, mặc dù điều kiện gia đình không bằng nhà họ Hạ và nhà họ Lục, nhưng cũng có chút vốn liếng, vì cùng là Omega và đồng trang lứa, nên cậu ta là bạn tốt của Hạ Ngôn Quân, chỉ có điều học hành không tốt cho lắm, trường cậu ta vào kém hơn đại học A một chút.

“Đến rồi sao Nhạc Kỳ, nhưng không may cho lắm, hôm qua Ngôn Quân không về.”

Thẩm Nhạc Kỳ bĩu môi với vẻ lo lắng, ánh mắt lướt qua bàn ăn, nhìn thấy bóng dáng của Hạ Kỳ An, ánh mắt cậu ta lập tức trở nên sắc bén, khoanh hai tay lại, giọng điệu không tốt lắm: “Bác gái, người này là ai vậy?”

“Đây là em trai của Ngôn Quân, bác quên giới thiệu, các cháu bằng tuổi, có thể làm bạn đó.”

“Hứ, cháu biết là vậy mà! Bảo sao Ngôn Quân không về nhà!”

Câu nói cậu ta mới thốt ra, sắc mặt tất cả mọi người có mặt đều thay đổi, Lục Hạc Ninh không có nhiều biến động, chỉ là ánh mắt có phần mờ mịt, nhìn chăm chú vào mặt Thẩm Nhạc Kỳ trước, sau đó chuyển sang Hạ Kỳ An.

Ban đầu, khi Thẩm Nhạc Kỳ hùng hổ chạy vào, Hạ Kỳ An không mấy để tâm, vẫn uống canh trong bát, cho đến khi cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Thẩm Nhạc Kỳ không mang chút thiện cảm nào, cậu mới nhận ra điều gì đó, khẽ nhướn mày, để thìa vào trong bát, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, chờ câu tiếp theo.