“Nhạc Kỳ, câu này của cháu là sao?” Cố Yến Kiều nhíu mày, liếc nhìn Hạ Kỳ An, không rõ tình huống này: “Có liên quan gì đến An An sao?”
Thẩm Nhạc Kỳ là người được gia đình chiều chuộng, tâm tư đơn thuần, thân thiết với Hạ Ngôn Quân, đương nhiên luôn nghĩ cho Hạ Ngôn Quân, lúc này cũng không để ý sắc mặt của Lục Hạc Ninh và Hạ Tế Xuyên không được tốt cho lắm.
“Bác gái, cháu nghe nói nhà họ Hạ có cậu ba mới tới, họ nói năm đó nhầm con, Quân Quân mới là tiểu thiếu gia giả, nói cậu ấy chiếm đoạt tài sản của nhà họ Hạ, hừ, cháu thấy kẻ chiếm đoạt tài sản là người khác ấy chứ!” Thẩm Nhạc Kỳ càng nghĩ nhiều càng thấy tội nghiệp Hạ Ngôn Quân, môi mím lại, trở nên nói không kiêng nể: “Bác gái, rốt cuộc tên này từ đâu ra vậy! Đừng là kẻ lừa gạt nào đó đến lừa tiền nhà họ Hạ nhé! Chính vì cậu ta, Ngôn Quân mới không về nhà nữa! Cháu gọi điện còn khóc nữa!”
“An An là con của nhà họ Hạ chúng ta, không có chuyện nhầm lẫn gì cả, Thẩm tiểu công tử, hy vọng cậu đừng quá đáng.” Hạ Tế Xuyên lập tức tức giận, không quan tâm có làm chàng trai trước mặt khóc hay không, lập tức vỗ vai Hạ Kỳ An an ủi: “Chúng tôi sẽ giải thích hiểu lầm này với Ngôn Quân, hy vọng cậu xin lỗi An An.”
“Anh Hạ! Anh! Anh mắng em vì cậu ta! Quân Quân mới là em trai ruột của anh, anh quên rồi sao? Hồi nhỏ chúng ta chơi chung với nhau, giờ Quân Quân chịu sự tủi thân lớn đến vậy, anh còn bênh vực người ngoài! Anh có biết Quân Quân buồn đến mức nào không!” Thẩm Nhạc Kỳ đỏ bừng mắt, thay Hạ Ngôn Quân cảm thấy tủi thân, cảm thấy tủi thân cho bản thân, cậu ta quay người ôm chặt cánh tay Cố Yến Kiều, giọng điệu thể hiện sự bất bình: “Bác gái, không phải bác luôn yêu thương Quân Quân sao? Giờ cậu ấy không về nhà, đều vì tên chiếm đoạt tài sản này, bác muốn bênh vực cậu ta sao?”
Người trong phòng, ngoài Thẩm Nhạc Kỳ, đều biết sự thật, nên sắc mặt ai cũng phức tạp.
Ngược lại chỉ có Hạ Kỳ An mặt mày bình tĩnh, nếu nhìn kỹ, còn thấy sự thú vị trong mắt đối phương. Lục Hạc Ninh vốn nhíu mày, vừa định xem tình trạng của Hạ Kỳ An thì thấy thái độ không quan tâm của cậu, nhất thời ngây ra, sau đó cúi đầu, khoé miệng hơi nhếch lên.
Anh vẫn đánh giá thấp cậu bé này, Hạ Kỳ An mạnh mẽ và phóng khoáng hơn anh tưởng tượng.
“Nhạc Kỳ, thực sự có chút hiểu lầm trong chuyện này, An An đúng là con của nhà họ Hạ, Ngôn Quân chắc chắn cũng hiểu lầm, như vậy đi, bác gái sẽ đi tìm Ngôn Quân nói chuyện, cháu yên tâm nhé, được không?” Cố Yến Kiều cười dịu dàng, trong mắt lại là sự đau lòng và lo lắng, “Nhưng Nhạc Kỳ, mấy chuyện này cháu nghe ở đâu vậy?”
Cố Yến Kiều là người lớn tuổi, bà nói vậy, Thẩm Nhạc Kỳ đương nhiên không dám ồn ào nữa, hơn nữa dù sao đây cũng là nhà họ Hạ, dù họ có chút giao hảo, nhưng cũng phải giữ lễ độ.
“Trên tường thông báo lan truyền khắp nơi, nhiều người nói tới lắm.”
“Đại học A sao? Tôi nhớ Thẩm tiểu công tử không phải học sinh của đại học A mà.” Nghe thấy tiếng nói Lục Hạc Ninh vốn đang giữ im lặng, mọi người bị giọng nói thu hút, sau đó nhìn về phía Thẩm Nhạc Kỳ, chờ câu trả lời của đối phương.
Thẩm Nhạc Kỳ ngẩn người, cậu ta nhíu mày, im lặng một lúc, giọng có chút nặng nề: “Trong danh sách không biết ai đã chuyển tới, nói chung cháu thấy được.”
“Nhạc Kỳ, đứa bé ngoan, cảm ơn cháu đã nói cho mọi người chuyện này, mọi người sẽ an ủi Ngôn Quân thật tốt, nhưng bây giờ hy vọng cháu về trước, coi như cho lão chút thể diện, được không?”
Lời của Hạ lão gia tử, Thẩm Nhạc Kỳ không dám không nghe, biểu hiện của cậu ta biến đổi vài lần, cuối cùng vẫn gật đầu, trong khoảnh khắc quay người giận dữ trừng mắt nhìn Hạ Kỳ An một cái, giây tiếp theo cảm thấy từ sống lưng truyền tới sự lạnh lẽo thấu xương, khiến chân cậu ta hơi mềm ra.
Hơi có chút hoảng hốt đối diện với nụ cười ôn hoà của Lục Hạc Ninh, Thẩm Nhạc Kỳ như zombie vội vàng bước ra ngoài.
“Đứa trẻ này hôm nay sao lại sốt ruột như vậy chứ…” Cố Yến Kiều thở dài, mày vẫn nhíu, bà nhìn Hạ Kỳ An, môi mím lại, nhưng không nói ra lời.
Sự việc phát triển đến giờ, chỉ có Hạ Kỳ An là người liên quan không nói câu nào, cậu đứng dậy khỏi ghế, gật đầu với mọi người: “Con lên tầng trước ạ.”
“An An…” Hạ Tế Xuyên vừa muốn đuổi theo, thấy Lục Hạc Ninh vốn ngồi yên cũng đi theo, sắc mặt anh ấy lập tức lạnh lẽo, nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị Hạ Vân Sơn kéo vào phòng sách.
“Bố, bố làm gì vậy?”
Hạ Vân Sơn thở dài, giọng có chút nặng nề, “Tế Xuyên, lúc nữa chúng ta tới trường, đưa Quân Quân về trước đã, không thể để nó khó chịu vậy được.”
“... Được, con biết rồi.”
“Con nói xem, rốt cuộc chuyện này là sao chứ, chúng ta chưa tiết lộ thân phận của An An, sao lại có người truyền ra rồi?” Cố phu nhân ngồi cạnh Hạ Vân Sơn, vẻ mặt mệt mỏi, ngay cả ông lão ngồi đối diện cũng trông trầm tư.
“Chỉ có gia đình chúng ta biết Quân Quân và An An bị trao nhầm, ngay cả Quân Quân cũng không biết, còn nói ra câu ‘tu hú chiếm tổ’, việc này…” Hạ Vân Sơn nói được nửa chừng, không nói tiếp được, nhưng Hạ Tế Xuyên đoán ra ẩn ý.
Gia đình họ chưa kịp công bố thân phận của Hạ Kỳ An, Hạ Ngôn Quân lại không biết sự thật, người duy nhất có khả năng nói ra câu đó chỉ có Hạ Kỳ An, người đã chịu ấm ức hai mươi năm chưa chính thức hồi hương.
“Bố! Mẹ! Sao hai người nghĩ vậy chứ! Hai người… sao hai người có thể đối xử với An An như vậy chứ?!”
Hạ Kỳ An cũng suy nghĩ đến việc này, cậu gần như bất lực lắc đầu, vào phòng dọn dẹp đồ đạc, không để ý người theo sau, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.
“Xin hỏi anh có thể vào không?”
“Anh Hạc Ninh? Vào đi ạ.” Dù Hạ Kỳ An không biết bên kia đến đây có ý gì, nhưng cũng cảm nhận được Lục Hạc Ninh không có ác ý: “Anh tìm em có chuyện gì sao?”
“Không có gì, thấy em lên đây một mình, muốn trò chuyện một chút thôi.” Lục Hạc Ninh cười, vẻ mặt nhẹ nhàng, anh quan sát phòng Hạ Kỳ An, nụ cười trong mắt giảm đi một chút.