Triệu Văn Tranh nghiêm túc nói: “Ta đã thành thân với hắn rồi, chẳng lẽ còn giả được sao?”
Người nọ lập tức tỏ vẻ như vừa nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời: “Không phải chứ, Triệu Văn Tranh, huynh uống say rồi à? Huynh nghĩ ta không biết vì sao huynh cưới hắn? Huynh…”
Triệu Văn Tranh lập tức cắt ngang: “Bất kể vì lý do gì, bây giờ hắn đã là phu nhân của ta. Những lời ta vừa nói với các ngươi đều là thật lòng, không phải đùa giỡn qua loa. Ta hy vọng từ nay về sau, các ngươi có thể nhìn thấy hắn như nhìn thấy ta. Nếu không làm được, vậy thì sau này cũng không cần qua lại nữa.”
Người nọ: “...?”
Người nọ há hốc miệng, một lúc lâu sau mới nói: “Huynh uống nhầm thuốc à? Hắn là đàn ông, ngay cả trưởng bối của huynh cũng chưa từng gặp, thì tính là phu nhân gì chứ?”
“Ngày mai ta sẽ đưa hắn về nhà.” Triệu Văn Tranh đi thẳng: “Cứ vậy đi, Du Chiêu sức khỏe không tốt, không chịu được lạnh. Có chuyện gì để mai nói tiếp.”
Người nọ bị mất mặt, xấu hổ không chịu nổi, tức giận nói: “Triệu Văn Tranh, huynh còn nhớ ta là ai không?”
“Không nhớ.” Triệu Văn Tranh không thèm ngẩng đầu: “Ngươi là ai?”
“…” Người nọ cạn lời: “Huynh đúng là uống say thật rồi. Được thôi, vậy huynh cứ ôm hắn đi. Đợi đến ngày mai, nếu huynh không hối hận, thì ta, Từ Phong, sẽ đổi sang họ của huynh.”
Triệu Văn Tranh lờ mờ cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vẻ mặt bình thản ôm Du Chiêu bước thẳng vào phòng.
Người hầu đóng cửa lại rồi lui ra ngoài. Đây là chỗ ở của nguyên chủ, tọa hướng bắc nhìn về nam, gian phòng rộng rãi sáng sủa, bên trong đặt một chiếc giường bốn cọc, phía trước bày ghế đẩu, lư hương, mâm trái cây… Tất cả đều tinh tế gọn gàng, ấm áp như mùa xuân, so với căn phòng tân hôn lạnh lẽo của Du Chiêu thì xa hoa hơn không biết bao nhiêu lần.
Triệu Văn Tranh lần đầu tiên nhìn thấy loại giường này, nhưng lại chẳng có tâm trạng để chiêm ngưỡng. Cậu nhẹ nhàng đặt Du Chiêu xuống giường, nói: “Đã muộn rồi, hôm nay chắc huynh cũng rất mệt, nghỉ ngơi sớm đi.”
Sợ Du Chiêu hiểu lầm, cậu vội bổ sung: “Ta không ngủ ở đây, huynh cứ yên tâm.”
Du Chiêu liền hỏi: “Vậy ngươi ngủ ở đâu?”
“Ta ngủ ở thư phòng.” Triệu Văn Tranh thản nhiên đáp: “Vừa hay còn vài chuyện cần xử lý.”
“Được.”
Cuộc đối thoại vô cùng hòa hợp, khiến trong một khoảnh khắc, Triệu Văn Tranh thật sự có cảm giác cậu và Du Chiêu là một cặp phu thê ân ái.
Nhưng rõ ràng, cả hai vốn chỉ là hai người xa lạ mới quen.
Cậu lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ hoang đường này. Nhưng khi ngẩng lên nhìn Du Chiêu trong bộ hỷ phục đỏ thẫm, cậu vẫn không khỏi có chút xúc động.
Do dự một lát, cậu chậm rãi quỳ xuống, một tay nắm lấy tay Du Chiêu, ngẩng mặt lên, chân thành nhìn thẳng vào mắt hắn, từng lời từng chữ đều vô cùng nghiêm túc: “Ta biết bây giờ ta nói những lời này, có lẽ huynh sẽ không tin.”
Bởi vì đúng là đang nói dối.
“Ta cũng không thể giải thích, ngày hôm nay, thậm chí là trước đây, vì ta mà huynh đã phải chịu những điều không tốt.”
Bởi vì không thể giải thích được.
“Nhưng từ hôm nay trở đi, ta nhất định sẽ đối xử tốt với huynh. Bất kể sau này ra sao, ta hy vọng mỗi ngày ở Triệu gia, huynh đều có thể sống tốt. Cũng mong rằng, nếu có ai làm huynh chịu ấm ức, huynh hãy lập tức nói với ta. Còn về việc chữa khỏi vết thương cho huynh cũng không phải giả. Ta thật lòng, nếu được… Huynh có thể tin ta không?”
Du Chiêu lập tức mỉm cười nói: “Được thôi.”
Hắn đồng ý quá dễ dàng, tựa như chẳng cần suy nghĩ gì đã đem toàn bộ sự tin tưởng giao cho cậu. Ngược lại, Triệu Văn Tranh bỗng chốc bừng tỉnh khỏi tâm trạng vi diệu ban nãy.
Cậu cho rằng bản thân không thể, cũng không xứng đáng nhận được sự tin tưởng như vậy từ Du Chiêu, khẽ cười tự chế giễu bản thân, cúi mắt nhìn bàn tay gầy guộc đến trơ xương của Du Chiêu, nói: "Huynh không tin cũng không sao, ta nói những lời này, vốn dĩ đã biến đen thành trắng rồi."
Du Chiêu lại nói: "Có gì đâu chứ, dù sao ta cũng không nhìn thấy, cho dù ngươi thật sự biến đen thành trắng, ta cũng sẽ tin ngươi."
Nói đến đây, hắn đột nhiên mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, ngươi sẽ không lừa ta, đúng không?"
Triệu Văn Tranh hoàn toàn không ngờ rằng hắn lại nói như vậy, trái tim chấn động mạnh mẽ, rõ ràng biết hắn không nhìn thấy, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu vẫn cảm thấy mọi toan tính trong lòng mình đều không thể che giấu.
Du Chiêu nói: "Ngươi sẽ không lừa ta, đúng không?"
Nhưng ngay lần đầu tiên gặp hắn, cậu đã nói dối.
Cậu lại một lần nữa cảm thấy áy náy.
Mới ở bên Du Chiêu chưa đầy nửa canh giờ, nhưng cậu lại luôn chìm trong sự dày vò của cảm giác tội lỗi. Sóng lòng cuộn trào, cậu há miệng, suýt chút nữa đã kể hết đầu đuôi câu chuyện với Du Chiêu, nhưng cuối cùng, cậu vẫn kìm lại.