Cảm giác làn da chạm vào nhau, hơi ấm và khí tức mạnh mẽ từ cơ thể nam nhân khiến nàng mê mẩn trong một giây, cả hai ngâm mình trong làn nước ấm, hắn ngồi thẳng lưng trong thùng, nàng ngồi trên đùi hắn, một thứ to lớn đang chạm vào nàng khiến nàng hoảng sợ, không dám động đậy.
Nàng không quá quan tâm đến kích thước của thứ này, ở kiếp trước chưa bao giờ được theo đuổi, nhưng nếu có đối tượng yêu thích, nàng không ngại làm chuyện "yêu đương".
Đến thế giới này, lại nằm trên giường, cùng hai nam nhân lăn lộn, lúc đó nàng đã nghĩ chỉ là một giấc mơ.
Ngực nàng hơi căng thẳng, tay hắn vỗ vỗ phía trên, thỉnh thoảng xoa bóp nhẹ nhàng, thỉnh thoảng kéo nhẹ, nàng thở dốc, nhìn thấy làn da trắng mịn của mình dưới tay hắn biến thành nhiều hình dạng kỳ lạ.
Nàng đã là người của hắn, ít nhất là cơ thể này đã thuộc về hắn, vậy thì còn gì phải ngượng ngùng. Nàng không biết trước kia mình là người thế nào, nhưng ở cùng hắn rõ ràng nặng lực của nàng đã nâng cao.
Vân Thế Nhất nhìn vẻ mặt của thê tử trong làn hơi nước lượn lờ, nàng càng trở nên quyến rũ, làn da mịn màng phát ra ánh sáng mờ ảo, hai khối trắng tinh ngang với mặt nước, run rẩy nhè nhẹ.
Hắn thở gấp, cúi đầu xuống, như đang hưởng thụ món ngon, mυ'ŧ nhẹ, trêu đùa.
Trước khi thành thân, hắn đã học được bí quyết từ phụ thân, biết cách làm sao để thỏa mãn nhu cầu của thê tử, có thể đứng vững giữa đông đảo phu quân.
Hắn lần lượt hôn nàng, hưởng thụ sự ngọt ngào tinh khiết chỉ nàng mới có, hương vị đó hơn bất kỳ loại rượu nào hắn từng uống qua, khiến hắn say mê.
Một tay cứ tiến dần xuống phía dưới, nơi đã chuẩn bị sẵn sàng vì hắn, hương thơm nồng nàn của cơ thể nàng khiến hắn không thể kiềm chế, mắt hắn bỗng mờ mịt. Không thể nhẫn nhịn thêm nữa...
“A…”
Khoảnh khắc nam nữ kết hợp, cả hai cùng kêu lên, ôm chặt lấy nhau.
Hắn thì gào lên trong kɧoáı ©ảʍ, còn nàng thì rêи ɾỉ trong đau đớn, không ngờ hắn lại to như vậy, cảm giác ở bụng dưới như sắp thọc đến dạ dày, thậm chí còn khó chịu hơn cả khi làm cùng Vân Thế Vĩ đêm qua.
Nàng nắm chặt bắp tay rắn chắc của hắn, móng tay cắm sâu vào cơ bắp, vẻ mặt đau khổ cầu xin hắn thương xót.
Hắn không nỡ, cho nên chậm lại, nâng đỡ nàng, từ từ đem lại niềm vui cho cả hai, dần dần nàng say mê trong cảm giác tuyệt vời, phối hợp với hắn, tìm kiếm nhiều hơn.
Hắn gia tăng tốc độ, đến khi đạt đến đỉnh điểm…
“Đại biểu ca…” Nguyễn Châu nằm trên ngực hắn trầm giọng yêu kiều, l*иg ngực nàng lên xuống theo nhịp thở, vẫn còn hổn hển.
“Nương tử, thích không?” Hắn thì thầm bên tai nàng, đây là lần thứ hai hắn và nàng thực hiện nghĩa vụ phu thê, không còn sự hồi hộp và vụng về như lần đầu tiên, cảm giác vui vẻ gần như bay lên mây. Thì ra sự kết hợp giữa nam nữ lại tuyệt diệu đến vậy, tiêu hồn thực cốt, xóa tan mọi lý trí.