Tạ Chu Dao vốn dĩ đã đi qua, nghe thấy vậy dừng bước chân, thần sắc thản nhiên quay đầu, trên mặt không có ý cười, cũng không lộ ra thần sắc bực bội, cậu nhìn chằm chú vào Trình Điền Điền, một lời cũng không nói.
Nam nghệ sĩ đang ngồi vốn dĩ muốn nói cho đỡ tức, thấy Tạ Chu Dao còn thật sự dám nghênh tiếp, ngẩng đầu nhìn thanh nhiên cao gầy mang ánh mắt trào phúng, lập tức tạc mao.
Hắn cũng đứng lên theo, lại phát hiện cho dù đứng lên, cũng lùn hơn đối phương một cái đầu, trong lòng Trình Điền Điền càng thêm bực bội, càng chán ghét người trước mặt.
Tạ Chu Dao tiếp tục nhìn xuống Trình Điền Điền, mắt nhìn tài xế ngồi xuống, trở tay chụp lấy Giang Ngọc đứng phía sau không rời đi, ý bảo Giang Ngọc tìm chỗ ngồi xuống, đợi mấy giây sau, mới nhìn Trình Điền Điền mở miệng, “Cậu là? Vậy còn cậu thì sao, có tác phẩm gì?”
Câu này hỏi trúng tâm đen Trình Điền Điền, hắn sớm đã nghe nói là một người nổi tiếng trên mạng cường ngạch nhét vào trong chương trình giải, cướp đi vai diễn mà hắn rất muốn có, lần này gặp được người “không biết sống chết” còn dám tranh luận, quyết định giáo dục một phen.
“Tôi? Tôi diễn ba bộ phim.” Trình Điền Điền không hề hay biết lời nói đào hố của Tạ Chu Dao, hắn giũ giũ nói ra một chuỗi tên phim, rồi lại trịnh trọng nói ra tên của mình, cong khóe miệng chờ phản ứng của Tạ Chu Dao.
Chỉ nhìn thấy thanh niên trước mặt vẻ mặt mờ mịt, nhíu mày nhìn về nơi khác, trên mặt hiện lên thần sắc khó xử ngượng ngừng, cuối cùng thở dài một tiếng, hờ hững nhìn về phía Trình Điền Điền: “Phải không? Không có ấn tượng, thật ngại quá, không biết anh.”
“Cậu!” gân xanh trên trán Trình Điền Điền nổi lên, hắn bước tới một bước, muốn chen đi tới.
Tạ Chu Dao không có hắn cơ hội này, lùi lại một bước xoay người, vững vang cất bước đi, thẳng đến khi đi tới hàng cuối cùng, xe buýt khởi động, thân xe lắc lư, nam nghệ sĩ mặt xà tinh tức giận dưới chân không vững lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là nhào thẳng xuống đất.
Mọi người lẳng lẹ thu hồi tầm mắt, trong xe vang lên tiếng cười nhạo không áp chế, và cả tiếng nghị luận nhỏ đến mức không nghe rõ.
“Mấy bộ phim này à, không phải là phim rác trứ danh sao?”
“Không tìm thấy phim.”
“Còn có bộ phim cuối cùng còn chưa quay xong ha ha.”
“Cấp bậc nhân vật người qua đường giáp, cũng dám lấy ra nói.”
Giang Ngọc nghẹn cười đến mức sắc mặt vặn vẹo, cậu ta giữ ra vị trí cho Tạ Chu Dao, nhìn thấy người đi tới, vội vàng lén lén giơ ngón cái với cậu.
Tạ Chu Dao cảm tạ sự bảo vệ của Giang Ngọc với cậu khi nãy, ngồi xuống chỗ ngồi, giản hoạt chớp chớp mắt với Giang Ngọc.
Giang Ngọc nguyên bản còn đang cười, bị đôi mắt này nhìn khoảng cách gần như vậy, đôi mắt to vừa vặn hiện ra giao hoạt, chỉ là động tác lỡ đãng của thanh niên, lại xứng với màu mắt caramel hiếm thấy, lực sát thương tăng gấp bội, cộng thêm nụ cười tươi sáng, phạm quy quá rồi.
Cả người Giang Ngọc đều sửng sốt mất mấy giây, sau đó trêu ghẹo mà “cảnh cáo” Tạ Chu Dao, “Làm ơn đừng có tùy tiện wink với người khác như vậy được không, tôi không ăn chiêu này!”
Tạ Chu Dao chỉ muốn cùng tiểu đồng bọn trao đổi thắng lợi rất ngơ ngác, nhún vai tỏ vẻ không phải lỗi của cậu.
Đoàn người tới đoàn phim, dự toán web drama không đủ, đạo cụ hóa trang quần áo ở hiện trường đều hiện lên giá re, lại cộng thêm trang sức plastic, cường ngạch quay ra bộ phim tiên hiệp huyền huyễn, làm thành một thành phim ảnh giá 299.
Tạ Chu Dao không dám đem suy nghĩ chân thật viết lên mặt, cậu một lời khó nói hết mà quay mặt đi, bị dẫn đi hóa trang thử trang phục.
Cậu thật sự cảm nhận được đoàn phim này có bao nhiêu là lấy trứng chọi đá, tát cả diễn viên đều hóa trang ở một phòng hóa trang lâm thời dựng tạm, đổi trang phục còn chỉ cần một nơi kín đáo, chỉ có thể đi vào góc phòng, còn là một gõ tam rác có vải rèm che lại.
“Cũng chỉ có quần áo của cậu còn có thể nhìn được.” Giang Ngọc một thân trang phục chiến dấu vừa tím vừa hồng tiểu lâu la của môn phái, nhìn thấy Tạ Chu Dao một thân bạch y thuần, hâm mộ nói.
Tạ Chu Dao cúi đầu, nhìn trang phục trên người cậu không tính được là kiểu dáng ào dài, đối với chuyện này không có ý kiến gì.
“Tạ Chu Dao! Tạ Chu Dao đến chưa?!”
Bên ngoài phòng trang phục truyền tới tiếng gọi, Tạ Chu Dao vội vàng nhấc góc áo đi ra, theo tiếng gọi tìm được một người đàn ông tai to mặt lớn ở ngoài sân.
“Hôm nay cảnh diễn của tôi hình như được xếp vào buổi tối.” Tạ Chu Dao tới gần, xét thấy đối phương sắp rống lên, cậu dành trước trả lời đối phương, sau đó lại nhìn thể bài công việc trước ngực đối phương, “.......Chào chủ nhiệm.”
Thì ra là chủ nhiệm sản xuất.
“Diễn viên đoạn diễn này không tới, quay của cậu, bớt nói nhảm đi.” Người này đánh gia Tạ Chu Dao một cái, duỗi tay đẩy cậu ra giữa sân.
Đạo diễn ở một bên ngồi phía sau máy giám sát, chỉ hờ hững ngẩng đẩu quét mắt nhìn Tạ Chu Dao một cái, theo bản năng cúi đầu làm việc, lại không ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tạ Chu Dao, lần nhìn này tương đối lâu, lâu đến mức người bên cạnh phải thúc giục.
“Đạo diễn, chúng ta quay cảnh cuối cùng của Tạ Chu Dao trước đi, dù sao bối cảnh đều có sẵn rồi.” Đạo diễn sản xuất ý vị thầm tường mà nhìn hiện trường, “Hơn nữa với kinh nghiệm của cậu ta, quay người chết hẳn là thành thục nhất.”
Tạ Chu Dao được thông báo là quay cảnh người chết bị người Ma giáo đầu nhập dược trì, cậu bị kéo đi hóa trang một lần nữa, trên mặt đầy vết máu giả, quần áo cũng đổi thành vết máu loang lổ, bạch sam nhăm dúm.
“Để bọn họ ném là được, cậu đừng nhúc nhích, đến lúc đó cắt tấm đệm đi, cut ảnh dược trì là được.” Đạo diễn dặn dò nói, phất tay bảo mọi người vào chỗ.
Tạ Chu Dao nằm trên mặt đất, tận lực mà chính mình thả lỏng cơ thể không căng chặt, cậu trên dưới bị người nắm vai chân, sau đó bị ném mạnh lên đệm.
Trước khi quay, Tạ Chu Dao đã lén lén sờ cái đệm, biết đệm vẫn có tính có dãn, nhưng bị ném lên như vậy, lại vẫn cảm thấy lưng tê dần.
Đệm rộng có thể nằm được hai người hẳn là không có trang bị chống đỡ, bộ phận bên lề còn đỡ, bộ phận ở giữa biến hình nghiêm trọng, Tạ Chu Dao bị đυ.ng tới bả vai, trên mặt lại không có biểu tình gì.
“Người bên trái kia có chuyện gì thế, cậu ném người còn hướng lên trên ném? Cậu không biết ném về phía trước sao?” Đạo diễn mất kiên nhẫn nói.
Tạ Chu Dao lại bị ném lần thứ 2, lần này càng thảm, trực tiếp bị ném ra khỏi phạm vi cái đệm, eo đập mạnh lên nền xi măng, nửa người trong nháy mắt tê rần, đợi khi nghe đạo diễn hô dừng, mới hít một hơi thật sâu, tê một tiếng.
“Còn ném ra ngoài cho tôi rồi, các người có thấy cậu vào dược trì còn có thể lăn hai vòng sao? Các cậu sao lại không được như vậy!” Đạo diễn nghiến răng nghiến lợi, “Làm lại!”
Tạ Chu Dao bị ném lần thứ 3, người quay phim lại nói là chưa quay được, quay đến lần thứ 4, đạo diễn vẫn có chút chưa vừa ý, nhưng cuối cũng vẫn không quay thêm lần nữa, ông ta phất phất tay, ý bảo quay xong người mau đi đi.
Tạ Chu Dao chống người đứng lên, cứng đờ rời khỏi sân, mới đi được ra vòng ngoài, đã nhìn thấy chủ nhiệm sản xuất cầm quyển sổ tới.
“Quay phim thì ký tên.” Chủ nhiệm sản xuất liếc nhìn phần eo của Tạ Chu Dao, “Cảnh diễn tối đừng có đến muộn.”
“Làm phiền chủ nhiệm.” Tạ Chu Dao đối mắt với chủ nhiệm sản xuất, cậu sao lại không nghe ra ngữ khí nói mát của đối phương được, cậu kí xong tên cũng không nói gì thêm.
Giang Ngọc nhìn thấy chủ nhiệm sản xuất rời đi, vội vàng lén lén đi tới, cậu ta duỗi tay muốn đυ.ng vào eo Tạ Chu Dao, lại không dám động rồi bỏ tay xuống, “Đau đúng không? Tôi có mang theo dầu xoa bóp, không mùi không màu, không ảnh hưởng đến cảnh quay sau, cậu tìm nơi nào đó bôi đi.”
Tạ Chu Dao biết lúc này không nên khách khí, cậu cảm ơn nhận lấy, đổi trang phục rồi tìm góc không có người, trở tay tự bôi thuốc, đến lúc quay lại, dáng đi đã tự nhiên hơn nhiều.
Phim trường không có quá nhiều ghế nhỏ cho diễn viên phụ, Tạ Chu Dao nhìn một vòng, không tìm được nơi thích hợp ngồi xuống, dứt khoát đứng xem cảnh diễn của người khác.
Nam nữ chính khoan thai đến muộn, lúc này đang quay cảnh đối diễn, Tạ Chu Dao nhìn rất chăm chú, dư quang liếc thấy thân ảnh ngồi một góc phim trường.
Trình Điền Điền đang uống nước, uống xong ly đặt lên bàn, lười biếng chơi điện thoại.
Tạ Chu Dao nheo mắt lại, cậu vừa nãy dường như nhìn thấy chủ nhiệm sản xuất đứng ở bên cạnh bàn này, chủ nhiệm sản xuất cũng uống nước, cũng vừa vặn là ly innox mà Trình Điền Điền đã uống.
Cảnh diễn đêm tới, là cảnh diễn chiến tà đại chiến, nam nữ chính phụ đều cần treo dây cáp, Tạ Chu Dao cũng lên sân khấu, trừ bỏ ống kính lớn quay chụp, từ vai chính đến vai phụ đều có máy quay đặc tả hành động cùng biểu tình riêng.
Dàn diễn viên quần chúng quay trước, trận chiến hơn 100 người cũng không có diễn tập trước, vai chính tốt xấu gì cũng biết động tác và vị trí, dàn diễn viên phụ tự do phát huy, ống kính đi tới đi lui quay 4 lần đạo diễn mới cho qua, Tạ Chu Dao giơ kiếm đi tới, biểu tình động tác không hề lơi lỏng, dựa theo đặc tả mà diễn, mấy lần quay người không mệt, nhưng đeo đã đau trước.
Trước thì là không biết diễn viên quần chúng nào đi sao vị trí, sau đó là cầm vũ trí dụng phải cậu, lúc đang quay cậu không thể quay đầu, chỉ có thể cường ngạch chịu sự va chạm.
“Tới quay biểu tình, đợi động tác sau.” Đạo diễn dặn dò nói, “Những người khác cũng cần phối hợp, tràng diện lớn vẫn tiếp tục đi.”
Nam nữ chính rõ ràng là không có chuyện gì đối diễn, tới lui mấy lần, không có ánh mắt giao lưu, động tác cũng không đối xứng, một đám vai phụ bị lăn lộn không còn tính kiên nhẫn, đến cuối cùng chỉ có thể chết lặng lặp đi lặp lại động tác.
Tốn một tiếng đồng hồ nam nữ chính cũng chưa đánh ra được cảnh quay, đạo diễn đen mặt hô dừng, quét mắt nhìn thấy Tạ Chu Dao, “Người kia......Tạ Chu Dao! Cậu tới trước! Động tác bị đâm, cộng thêm vị trí đứng thẳng, cảnh đơn, quay một lần!”
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng gõ bản, thanh niên bạch y giữa sân xoay người, dùng kiếm đỡ được dám đệ tử Ma giao đánh úp, sau đó bị dây cáp kéo về phía sau, lui trên không vài bước.
Cậu thu kiếm lùi lại, ngực phập phồng, thân thể vẫn duy trì được trạng thái căng chặt tùy thời có thể xuất kiếm, ánh mắt sắc bén che giấu sát y nhìn về bên trái, khí thế cả người bộc lộ ra ngoài.
Tất cả mọi người tham gia diễn đều nhìn người này chăm chú, đều trong phút chốc mà xuất thần, cảnh tượng hỗn loạn lập tức trở thành cảnh Tu La tràng chân thật, tràn ngập nguy cơ cùng mùi máu tươi.
Tạ Chu Dao không động đậy nữa, cảnh diễn của cậu chỉ tới đây.
Đạo diễn có mấy giây không nói gì, dừng một chút mới mở miệng: “Được, qua cảnh này, làm lại lần nữa, thêm ống kính quay đặc tả biểu tình.”
Trường quay yên tĩnh lại vang lên tiếng nghị luận, không ngờ người mới tiến tổ lại có thực lực không tồi, lại không ngờ lần này đạo diễn lại nói tốt, thế mà để cho qua cảnh, còn nói thêm ống kính cho Tạ Chu Dao.
Trên người bị thương quay cảnh động tác, còn là thời gian đeo cáp dài, Tạ Chu Dao dốc hết toàn lực cố nén đau đớn, chống đỡ tới cuối cùng, sau khi quay xong, cậu cơ bản là dựa vào Giang Ngọc dìu, mới có thể xuống xe đi vào khách sạn.
Trình Điền Điền đang ở phía sau nói chuyện phiếm với người khác, nhìn thấy Tạ Chu Dao như vậy, đi thêm vài bước tới gần, mượn trời tới muốn duỗi tay đυ.ng tới người Tạ Chu Dao.
Giang Ngọc nhìn thấy nhìn chuyện dơ bẩn ở đoàn phim, liếc thấy Trình Điền Điền tới gần, bất động thanh sắc vòng qua bên kia Tạ Chu Dao, che chắn Trình Điền Điền định hạ độc thủ.
Một lần không trúng, Trình Điền Điền cũng không giận, hắn đi tới bên cạnh Tạ Chu Dao, cố ý quay đầu nhìn mặt các diễn viên phía sau, thấp giọng nói với Tạ Chu Dao: “Làm một người nổi tiếng trên mạng không tốt sao, nhất định phải đi đóng phim làm gì.....người yếu ớt, chỉ có thể bị tùy ý bài bố.”
“Quá đáng rồi đó, anh hôm nay cũng không có treo dây cáp cả ngày, một ngày cũng chỉ diễn lớn, còn là vai quần chúng, còn ở đây tìm cảm giác tồn tại cái gì.” Giang Ngọc nghe thấy lời Trình Điền Điền nói, không nhịn được mà combat lại.
Tạ Chu Dao nắm lấy cổ tay Giang Ngọc, ý bảo cậu ta đừng để người ta nắm được thóp, cậu quay đầu nhìn Trình Điền Điền, trước mắt hiện ra hình ảnh Trình Điền Điền cùng đạo diễn sản xuất dùng chung cái ly, không khỏi nói: “Tôi cũng đáp lại anh, anh hẳn là có thể lĩnh hội những lời này hơn tôi.”
Tối đó, Tạ Chu Dao nằm liệt trên giường, không muốn ảnh hưởng tới bạn cùng phòng nghỉ ngơi, lại có thế nào cũng không ngủ được, trên người khó chịu, trừ bỏ eo lưng đau đớn, chân cũng nóng rát, nghĩ hẳn là bị rách da rồi.
Cậu chịu đựng rất lâu, sắc trời hơi sáng mới có chút buồn ngủ, nghĩ tới hôm nay còn có cảnh đêm, yên tâm mà ngủ thϊếp đi.
Thần long lâu chưa xuất hiện trong mộng lần này vẫn xuất hiện, vẫn như cũ bay tới, nhào vào lòng Tạ Chu Dao, chỉ là lần này Thần long không được như ước nguyện, thanh niên kêu đau một tiếng, cảnh tượng trong mơ bị cắt đứt.
Trong khách sạn, Tạ Chu Dao đầu đầy mồ hôi lăn từ trên giường xuống, đau đến mức trước mắt tối sầm, cơn buồn ngũ cũng biến mất.
Cậu không biết bên trong quần áo mình, trên sống lưng có ánh sáng màu xanh hiện lên, ánh sáng nhanh chóng lưu chuyển, hình thành vòng tròn trận pháp, vị trí trận pháp, chính là nơi mà cậu cho là bị bỏng khi ở tiểu trấn biên thùy.
Trong vùi núi sâu, Băng Di đang tham gia “Cộng kiến tân thời đại hoài hòa Hoa Hạ” với Nhân loại như có cảm ứng, hắn nghiêng đầu nhìn về phía phương xa, nhíu mày, đặt bút xuống, ở trước mặt vô số người cao tầng của các Yêu tộc, cáo từ rời đi.
Bạn cùng phòng giúp Tạ Chu Dao bò lên giường, Giang Ngọc Cũng không ngủ được, lướt weibo, lại không ngờ nhìn thấy tin tức của Tạ Chu Dao trên weibo.
“Ấy! Chu Dao! Chu Dao! Mau đến xem, có người ở trên mạng nói cậu dựa vào quan hệ bất chính......”
Cùng âm thanh kinh ngạc của Giang Ngọc vang lên, là tiếng chuông điện thoại của Tạ Chu Dao.
“Chu Dao, số phòng khách sạn là bao nhiêu?” Trong điện thoại, ngữ khí người đại diện Diêu Gia tràn ngập lửa giận.
“Chị Gia? 302, làm sao vậy?” Tạ Chu Dao còn chưa phản ứng lại.
“Bọn chị đến rồi, đừng gấp.” Diêu Gia nghe thấy âm thanh nghệ sĩ nhà mình, ngữ khí hòa hoãn hơn nhiều.
“Hửm?” ........cái gì đến rồi? “Bọn chị”? Chị Gia với ai?
Tạ Chu Dao bên này đáp một tiếng, rồi nhận lấy điện thoại của Giang Ngọc, còn chưa đợi cậu nhìn nội dung trên điện thoại, đã nghé thấy người đại diện nói trong điện thoại nói đến rồi.
“Đến rồi, mở cửa.:
Lời vừa dứt, tiếng gõ cửa vang lên.