Hạ Hạ trợn mắt, biết có lẽ Lôi Sư trầm mê trong huấn luyện, hai tháng nay xảy ra chuyện gì cũng không biết.
Cô gái lúc nãy nói: “Được rồi lão Hạ, phu nhân là người thế nào cũng được, anh không thấy quân đoàn trưởng còn chưa nói gì à? So với chuyện này tôi tò mò đồ ăn phu nhân đích thân nấu mà Lôi Sư được ăn rốt cuộc ngon đến mức nào hơn đấy?”
Trên thực tế, ngoài Hạ Hạ và những người ở bên ngoài, những nhân vật trong cuộc họp này đa số cho dù không thích Bạch Đồ cũng không mấy quan tâm cậu.
Không quan tâm sẽ không tức giận.
Quân đoàn Bạch Hổ muốn đến Đế Tinh thì phải cưới một quý tộc theo quy định, chuyện ngu ngốc như làm nhục đối tượng liên hôn cũng làm ra được cho thấy không cần quá xem trọng người này.
Hơn nữa đối tượng kia còn là quân đoàn trưởng của một quân đoàn vừa giẫm Đế quốc dưới gót giày.
“Nói như vậy, Garlock, các anh cũng được ăn rồi à?”
Một chỉ huy trưởng ở căn cứ Số 2 tò mò hỏi: “Ngon đến vậy thật sao?”
Garlock tóc xanh mắt xanh giống như loài động vật máu lạnh nào đó vô cảm nói: “Về điểm này, Tả Lai nói đúng.”
Hiếm khi Garlock nhắc tới Tả Lai mà bình thản như vậy.
Mọi người nghe vậy càng tò mò hơn, không khỏi nhìn về phía Hoắc Lẫm Xuyên.
“Quân đoàn trưởng, rốt cuộc phu nhân nấu ăn ngon đến mức nào thế, hay là anh miêu tả chi tiết cho chúng tôi nghe đi?”
Lôi Sư đột nhiên bật cười phá lên.
“Hahaha, trong số chúng tôi thì chỉ có quân đoàn trưởng là chưa ăn thôi đấy!”
Hoắc Lẫm Xuyên vô cảm ngồi như bức tượng.
Ngay cả Tả Lai cũng không nhịn được cười.
“Ai bảo quân đoàn trưởng lạnh lùng như vậy, phu nhân mới đến mà cả ngày có thấy mặt anh ấy đâu. Quân đoàn trưởng à, cưới chồng về rồi thì phải yêu thương người ta đấy.”
Lôi Sư ngao ngán khuyên nhủ Hoắc Lẫm Xuyên.
“Tôi có dùng trí não chụp ảnh lại, các anh muốn biết hay là tôi gửi lên cho mọi người xem.”
Mọi người đã bị gợi lên lòng tò mò sao có thể không đồng ý, lập tức bảo Lôi Sư chiếu ảnh chụp lên. Dù sao thì trăm nghe không bằng một thấy, khi nhìn thấy ảnh chụp mọi người biết ngay bọn Tả Lai, Lôi Sư không nói dối.
Huống hồ Lôi Sư còn hưng phấn miêu tả cảm giác khi ăn ngon như thế nào, khiến mọi người như bị tra tấn.
Chỉ huy trưởng của căn cứ Số 2 còn có một suy nghĩ, rõ ràng gần như vậy gần vì sao bọn họ không phải là căn cứ Số 1.
“Trên thực tế, quân đoàn trưởng, tôi có một ý tưởng.” Sau khi Lôi Sư hưng phấn chia sẻ xong, Tả Lai đột nhiên lên tiếng.
“Cách nấu của phu nhân có thể khiến món ăn ngon hơn gấp mấy lần, là tài nghệ mà chúng ta chưa từng gặp bao giờ, lúc quân đoàn chiếm đóng Tinh Vực, tất cả quý tộc bỏ chạy, bây giờ chúng ta vẫn chưa biết có phải chỉ quý tộc mới biết cách chế biến thức ăn như vậy hay không, có thể thấy tiềm năng lớn đến mức nào. Theo đuổi ẩm thực là thứ khắc sắc trong gen loài người, có thể nâng cao cảm giác hạnh phúc, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác với phu nhân, viết cách nấu ăn vào chương trình, vậy thì người máy có thể nấu ra đồ ăn tương tự cung cấp cho nhiều binh sĩ của quân đoàn hơn.”
Vả lại bọn họ có thân phận thấp hơn Bạch Đồ, sao có thể để phu nhân quân đoàn trưởng nấu cơm cho mình?
Người máy có thể nấu ra những món như vậy thì khác, muốn ăn lúc nào cũng được.
Hoắc Lẫm Xuyên không biết hình dung tâm trạng của mình lúc này thế nào, anh chưa được ăn đồ Bạch Đồ nấu nhưng lại phải phê duyệt dự án này.
Có phải quá đáng lắm không?
Rõ ràng là phu nhân trên danh nghĩa của mình, sao cấp dưới còn thân thiết với người ấy hơn anh?
“Cậu từng tiếp xúc với cậu ấy, chuyện của cậu ấy do cậu toàn quyền phụ trách.”
Hoắc Lẫm Xuyên nói.
Đích thân xuống bếp khiến Bạch Đồ tràn trề động lực, sau khi trở lại phòng thí nghiệm, cậu lập tức gọi Phương Vũ đến nói: “Phương Vũ, bây giờ tôi cho anh một nhiệm vụ.”