Kiều Hạc Chi thực ra cũng đại khái biết tiền lương tháng của đám hạ nhân Phương gia ít ỏi đến mức nào, nhưng dù sao việc này là do bà Trần làm chủ, cậu cũng không tiện xen vào. Bây giờ, khi Phương Du hỏi đến, cậu mới đáp:
“Nhà chúng ta trả lương hạ nhân cao hơn bên này một chút, và tiền công cũng khác nhau tùy loại hạ nhân.”
“Như những bà tử hay tiểu tư thân cận, theo chủ nhân lâu năm, trung thành và đáng tin, mỗi tháng được hai hoặc ba lượng. Hạ nhân loại một hơn một lượng, loại hai một lượng, còn loại thấp nhất khoảng năm trăm văn.”
Phương Du nói: “Như vậy, tiền lương tháng ở nhà ta đúng là quá thấp. Ngay cả loại thân cận nhất cũng chỉ sáu, bảy trăm văn, loại thấp nhất chỉ khoảng một, hai trăm văn.”
Kiều Hạc Chi an ủi: “Cũng không phải là thấp nhất. Trong thành còn có những nhà trả ít hơn chúng ta. Nhưng nếu chủ quân có lòng, có thể tăng thêm một chút, nhất là khi chi tiêu mùa đông lớn hơn.”
“Vậy theo em thì tăng bao nhiêu là hợp lý?”
Kiều Hạc Chi mím môi, không dám dễ dàng đưa ra ý kiến:
“Tăng lương là chuyện vui, dù tăng bao nhiêu mọi người cũng sẽ cảm kích chủ quân thôi.”
Phương Du bật cười, biết cậu đang nói lảng. Anh đẩy chén trà mà Tuyết Trúc mang đến về phía Kiều Hạc Chi, chân thành nói:
“Chuyện này ta chịu trách nhiệm, em chỉ cần cho ta vài gợi ý thôi.”
Kiều Hạc Chi ngượng ngùng cúi đầu cười, đến mức này rồi, cậu cũng không tiện từ chối:
“Nhà mình hiện không phải là đại phú đại quý, không bằng tính theo tiền lương các nhà khá giả bình thường đi. Loại một là một lượng, loại hai tám trăm văn, loại thấp nhất ba trăm văn. Thường ngày hay dịp lễ tết, chủ quân ban thêm ít bạc vụn, vải vóc, quần áo, vậy là thỏa đáng rồi.”
“Đúng là em rành mấy chuyện này.”
Phương Du ghi lại quy tắc mới về lương tháng của hạ nhân, sau đó hỏi thêm một số chuyện về việc mua than củi, gạo, dầu, muối cho gia đình. Những việc này, Kiều Hạc Chi đều biết rất rõ, và anh đã tiếp thu để sửa đổi một số điểm.
“Như vậy là tốt nhất rồi.” Phương Du đưa sổ sách và quy tắc mới viết cho Tuyết Trúc:
“Truyền đạt xuống đi.”
“Vâng.”
Phương Du cảm thán, con cái xuất thân từ nhà giàu có đúng là hiểu chuyện và chu đáo, chỉ tiếc cậu lại không may gả cho kẻ như nguyên chủ.
Kiều Hạc Chi thấy mọi việc đã xong xuôi, liền tinh ý nói:
“Nếu không còn việc gì khác, ta không quấy rầy chủ quân đọc sách nữa. Giờ vẫn còn sớm, ta đi ra tiệm may đặt làm quần áo mùa đông. Hôm nay ta đã đo kích cỡ của hạ nhân, nghe nói chủ quân muốn sắm đồ đông cho họ, ai cũng rất vui mừng. Ta làm xong sớm một chút, chủ quân cũng bớt lo.”
Phương Du thu bút mực lại, lòng thầm áy náy vì sự chu đáo của Kiều Hạc Chi khiến anh không nỡ lười biếng:
"Đã ra ngoài thì ta cùng em đi luôn, không uổng công hạ nhân cảm kích. Sau khi đặt may xong quần áo, tiện thể ghé thăm cửa hàng của nhà, mang luôn sổ sách về.”
"Đi... đi cùng ta?" Kiều Hạc Chi nhướn mày, không dám tin hỏi lại một lần.
"Sao vậy? Có gì bất tiện à?"
"Không, không có." Kiều Hạc Chi vội lắc đầu, sợ Phương Du đổi ý liền nhanh chóng đứng lên:
"Ta đi chuẩn bị ngay."
Phương Du cười gật đầu:
"Đi đi, chuẩn bị xong thì ra cổng, ta đợi em ở đó."
Kiều Hạc Chi quay người ra khỏi cửa, đến cổng sân thì dừng chân lại, không kiềm được nụ cười trên mặt. Trước giờ cậu chưa từng được cùng Phương Du ra ngoài, hôm nay có thể cùng đi xem cửa hàng, đúng là điều chưa bao giờ dám mơ tới.
"Ti Vũ, nhanh tay lên, đừng để chủ quân chờ lâu."
Nam tử vốn đơn giản trong việc chuẩn bị, Phương Du chỉ khoác thêm chiếc áo choàng dày rồi ra cổng lớn.
Lúc này trước cổng đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa nhỏ, làm từ gỗ màu nguyên bản, bên trong chỉ có một chiếc đệm, bài trí cực kỳ giản dị, đặt trước cánh cổng lớn treo đèn l*иg đỏ của Phương gia càng làm nó trông nghèo nàn hơn.