Tôi Sống Sót Nhờ Mạng Nhỏ Nằm Trong Tay Nam Chính

Chương 15

Lâm Thanh Dạng lo lắng, vội vàng nói: “Ta cảm thấy không ổn, tốt nhất để ta chuyển qua đây đi. Sao có thể làm phiền ngươi như vậy, ngươi vốn không liên quan đến chuyện này.”

Nhiệm vụ à nhiệm vụ! Điểm tích lũy à điểm tích lũy! Từ lão ca, ngươi đừng gây rối nữa được không.

Từ Văn Trạch lại tỏ ra tốt bụng: “Đối với ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ, ngươi không cần...

Đang nói, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng ồn.

“Tất cả mọi người không cần phiền như thế.”

Mọi người vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Sở Ly Thư, vẻ mặt hắn thờ ơ, loại chuyện nhỏ này đương nhiên sẽ không khơi dậy nổi cảm xúc của nam chính.

“Em họ, ngươi…”

Sở Ly Thư lễ phép cười nói: “Ta nghe thấy rồi, biểu ca không cần lo lắng. Đúng là ta gây rắc rối, dọn ra ngoài là việc nên làm. Ta nhớ Bùi công tử xin một viện xá riêng, ta có thể thử tìm chưởng giáo để xin.”

Cách hợp lý như vậy, Lâm Thanh Dạng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, phải cự tuyệt như thế nào đây!

Từ Văn Trạch lắc đầu nói: “Cái này chỉ sợ không được, huống hồ Bùi công tử còn nhờ Bùi phi trong cung giúp đỡ, cho dù chưởng giáo đồng ý, viện xá trong Thái học cũng sớm đã đầy, cho nên ngoại trừ việc trao đổi viện xá, không còn cách nào khác. Hay là ta đổi lại đi, chắc Lý công tử cũng muốn ta chuyển tới.

Lý công tử lập tức gật đầu.

Lâm Thanh Dạng hộc máu, đồng ý là nhiệm vụ đơn giản, điểm khó khăn lớn nhất hóa ra lại là Từ Văn Trạch.

Nhưng... Nam chính có lẽ sẽ không đồng ý, dù sao nam chính từng nghe lén hắn “yêu thích người thiết lập”. Một người đàn ông thẳng bình thường, để cho hắn hằng đêm ở cùng một phòng với người đàn ông mà bản thân ảo tưởng ra, lúc nào cũng lo lắng sự trong sạch của mình.

Lâm Thanh Dạng tràn đầy tự tin nghĩ, nhưng không nghe thấy nam chính nói từ chối.

Tình huống gì thế này! Lâm Thanh Dạng nôn ra máu, nếu nhiệm vụ thất bại, lần trước trừ ba điểm, lần này thì sao? Có khi nào đưa hắn ta đến gặp Chúa luôn không?

“Không được, Từ huynh, ngươi nghe ta nói, nghe ta nói...” Lâm Thanh Dạng lắp bắp, mặt đỏ bừng lên.

“Lâm huynh? Có gì không ổn sao?” Từ Văn Trạch khó hiểu nhìn Lâm Thanh Dạng.

Sở Ly Thư cũng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lâm Thanh Dạng đang đỏ mặt lúng túng, đôi mắt nhỏ không ngừng liếc về phía mình. Hắn nghĩ đi nghĩ lại , lập tức nghĩ ra điều gì đó, trên mặt không lộ ra, nhưng yết hầu lại lăn lên lăn xuống vài lần.

Chính xác là không hợp ngủ cùng phòng.

“Cái kia, đầu tiên làm phiền ngươi là không đúng, ta và em họ là người một nhà nên không nói đến chuyện phiền hà, môi trường viện đó cũng tốt hơn nơi này rất nhiều, sao có thể để cho ngươi chịu thiệt chứ. Thứ hai... Các ngươi đều là học sinh ưu tú, cũng có chung chủ đề nói chuyện, có thể bàn luận giao lưu với nhau trong cùng một viện xá, có lợi cho việc học của các ngươi. Hợp lực lại, nhiều lợi ích như vậy, sao ta có thể ngăn chặn được.”

Lâm Thanh Dạng cái khó ló cái khôn, nhớ tới vì sao lại có nhiệm vụ này, trong nguyên văn, nguyên thân bị tê liệt, không đọc sách nữa, phòng trống, nam chính liền thuận thế chuyển đổi tới nơi này, sau đó hắn sẽ làm quen với những người trong cung thông qua lời giới thiệu của Từ Văn Trạch.

Suy cho cùng tuy nói rằng cạnh tranh dựa trên năng lực, nhưng bối cảnh gia thế vẫn có giá trị tham khảo, sau khi An Nam Hầu phủ toàn lực ủng hộ Lâm Thanh Húc, đương nhiên sẽ không quản Sở Ly Thư, thân phận Sở Ly Thư rất có khả năng hối hận vì bị loại trừ cuối cùng, cho nên nam chính đã hai lần chuẩn bị.

Dù sao nếu được Tào lão giới thiệu sẽ thu hút sự chú ý, Tào lão chỉ có thể âm thầm giúp hắn, ngoài mặt, Sở Ly Thư lợi dụng tình bạn của Từ Văn Trạch để đạt được mục đích được người trong cung chú ý tới.

Mà Từ Văn Trạch tuy vẻ ngoài tách biệt với thế giới, quả thật cũng có mục đích giúp gia tộc thu hút nhân tài, hắn thật sự đánh giá cao kiểu người không nơi nương tựa như Sở Ly Thư, lại tài hoa hơn người.

Cho nên vừa nhắc đến đấy, hai người dường như đều nghĩ tới cái gì đó, rất nhanh sắc mặt liền thay đổi.

Nhìn sắc mặt của hai người, Lâm Thanh Dạng bá đạo nói, “Ta đã quyết, cứ làm như vậy, nghe ta đi.”

Hai người đều có tâm tư riêng, lúc này chỉ gật đầu đồng ý.

Lâm Thanh Dạng sợ chậm sẽ xảy ra chuyện, nói Thuận Tài thu dọn hành lễ của Sở Ly Thư, trực tiếp mang về.

Mà Lâm Thanh Dạng bên này có thể để lại đồ tốt, đều để lại cho Sở Ly dùng.

“Thiếu gia, cái này... Phía bên Giang Nam ra roi thúc ngựa, sáng nay vừa mới đưa đến, đồ nhỏ trước hết cứ để ở chỗ này, ngươi xem...” Thuận Tài từ trong Ba Bảo Các lấy ra một hộp tinh xảo, ánh mắt gợi ý, đáng tiếc Lâm Thanh Dạng không tiếp thu được tín hiệu.

Lâm Thanh Dạng nhớ lại một chút, trí nhớ mơ hồ, Giang Nam... À, nguyên thân muốn một món đồ tốt, không dễ mua, đã cố tình truyền tin đi Giang Nam, lúc này ở Giang Nam huyện chủ mẫu gia bị giáng chức làm thứ dân. Bọn họ đã làm thương nhân, đương nhiên sẽ có vài bí quyết, nguyên thân từ sau khi xảy ra chuyện đã mang theo sự oán hận đối với bọn họ, không liên lạc với bọn họ nữa, lúc này đây vì muốn món đồ mà chủ động liên lạc, người bên kia rất vui sướиɠ, tự nhiên tích cực giúp tìm kiếm. Có lẽ không biết nguyên thân chỉ lợi dụng bọn họ mà thôi, chưa bao giờ nghĩ tới việc nối lại tình cũ.

Lâm Thanh Dạng tiện tay mở hộp ra nhìn, là một nghiên mực.

Lâm Thanh Dạng còn chưa kịp phản ứng, Từ Văn Trạch hít một hơi, kêu lên: “bảo nghiên Xích Vân!”

Lâm Thanh Dạng quay đầu nhìn, phát hiện Từ Văn Trạch luôn bình tĩnh giờ đây hai mắt phát sáng, xem ra đây là một thứ tốt, theo tầm mắt có thể nhìn thấy, ngay cả Sở Ly Thư cũng khó che giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt. Vật có thể khiến cho nguyên thái tử đánh giá cao chắc chắn là đồ tốt, cho dù bản thân không hiểu, dứt khoát...

“Em họ, cái này cũng để lại cho ngươi, coi như tặng quà tân gia cho ngươi.” Lâm Thanh Dạng cười nói.

Sở Ly Thư ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Dạng, Từ Văn Trạch cũng sững sờ, những thứ đồ nhỏ khác để lại thì thôi, có lẽ Lâm Thanh Dạng lười mang đi, nhưng nghiên mực này là vật quý, cho dù là người nào trong Thái học có được cũng không nỡ tặng lại cho người khác.

“Nghiên mực Xích Vân này vô cùng quý giá, Nhị biểu ca vẫn nên...”

“Với trình độ văn chương của ta, dùng cái này cũng lãng phí, đây là nhà cậu của ta tìm được, nếu em họ thích, tìm thứ này cũng coi như đáng giá, đừng từ chối nữa.”

Sở Ly Thư tạm thời im lặng.

Lấy lợi ích của người ta, lấy lòng bạo quân tương lai, coi như báo ân cho gia đình cậu Giang Nam.

Lâm Thanh Dạng nhận lấy chiếc hộp từ tay Thuận Tài muốn đưa cho Sở Ly Thư, lại phát hiện Thuận Tài nhìn hắn với vẻ mặt khó tiêu, có lẽ cảm thấy hắn quá tốt với Sở Ly Thư.

Không chỉ Thuận Tài cảm thấy như vậy, ngay cả Từ Văn Trạch cũng đang cố gắng tiêu hóa.

Cách đây không lâu hắn còn tận mắt thấy Lâm Thanh Dạng mượn cớ bắt nạt Sở Ly Thư, nhưng hiện tại Lâm Thanh Dạng lại cư xử tốt như vậy, thật sự làm cho người ta khó có thể lý giải. Nhất là khi tặng nghiên mực kia, Từ Văn Trạch nhất thời cảm thấy thật kì lạ.

Sở Ly Thư nhận lấy chiếc hộp, ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau, Lâm Thanh Dạng không phản ứng, Sở Ly Thư lại cảm giác giống như bị bỏng một chút, cuộn ngón tay lại một cách không được tự nhiên.

Hành vi của người này hết lần này đến lần khác đều vượt ngoài dự liệu của hắn, vì hắn ra mặt, lại còn đổi viện xá, còn tặng hắn đồ quý, đối tốt với hắn quá mức rõ ràng, so với sự yêu chuộng bề ngoài của những người khác, hắn lại có vài phần chân thành.

Nhưng Sở Ly Thư làm sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác chứ, nếu sau này người này không phản bội hắn, còn có thể lợi dụng hắn, sau khi thành công, đổi lại sẽ nhận được vài lợi ích. Hiện tại Lâm Thanh Dạng đối với hắn mà nói chỉ là một người hâm mộ không hơn không kém mà thôi, duy trì quan hệ tốt, ít nhất có thể làm cho thân phận “Sở Ly Thư” của hắn tiện hơn một chút.

Thế thôi.