Đến khi tiết học kết thúc, trận đấu cũng khép lại hoàn hảo.
“Đm! Quá đã! Chúng ta thắng rồi!! Ha ha!”
Khúc Hồi Chu phấn khích chạy vòng quanh sân bóng, cuối cùng ôm chặt lấy Lâm Thất: “Cú ném cuối của cậu ngầu quá đi!!!”
“Ha ha, cuối cùng ông đây cũng có thể nở mày nở mặt một lần rồi!!”
“Đm, sướиɠ chết mất!”
“Lần này bọn mình thắng lớp hai đúng là quá đẹp mắt!”
“Thôi nào, hiệp sau bọn họ còn chơi đến phát cáu mà cũng không thắng nổi bọn mình, ha ha!”
“Lâm Thất, sao cậu không chơi bóng cùng bọn tôi sớm hơn chứ! Lần sau lại gọi cậu nữa!”
“Đúng rồi, còn anh Lục nữa!”
“Anh Lục đỉnh! Lâm Thất cũng đỉnh!”
“Wuhu, lớp một đỉnh nhất! Oh yeah yeah!”
...
Lâm Thất thầm nghĩ, cậu thật sự không kiềm chế được mình.
Nhưng nhìn bầu không khí xung quanh đầy phấn khích, cậu cũng không nhịn được mà khẽ mỉm cười.
“Này, Lâm Thất, cậu cười lên bên trái có lúm đồng tiền nhỏ kìa?”
Khúc Hồi Chu vừa mới ôm xong Lâm Thất, lúc này vẫn còn ở gần, liền nhìn thấy, không nhịn được mà đưa tay định chọc thử.
Kết quả bị chặn giữa chừng.
Lục Giang Dã đặt tay lên vai Khúc Hồi Chu, xoay người hắn lại: “Đi thôi, mua nước.”
“Hả? Đợi đã, chẳng phải có người mang nước tới sao?”
Bọn họ vừa chơi xong, người mang nước lên còn nhiều không kể hết.
“Không có loại thích uống, không muốn.”
Lục Giang Dã liếc mắt nhìn: “Hơn nữa, đây là thứ có thể tùy tiện nhận sao?”
Nói xong liền quay đầu gọi Lâm Thất —
“Theo lên, trả tiền.”
Lâm Thất: “...Ờ.”
Vừa chơi bóng xong, trên người ai cũng đầy mồ hôi, gió lạnh vừa thổi qua liền khiến người ta run lên, nhưng Lục Giang Dã lại như không có chuyện gì xảy ra, chẳng hề tỏ vẻ gì.
Lâm Thất đi chậm hơn hai người mấy bước, vừa lau mồ hôi vừa cúi đầu nhìn điện thoại, trên màn hình hiện lên tin nhắn từ một người có biệt danh là “Mạnh Ăn Cơm”.
Mạnh Ăn Cơm: [Xe mới độ xong rồi, tối nay trên Tây Nham Sơn có trận đua, có tham gia không?]
Lâm Thất: [Mấy giờ, bao nhiêu tiền?]
Gửi xong cậu mới nhớ ra, giờ cậu chắc chắn không thể tùy tiện ra ngoài nữa.
Ít nhất không thể để Lục Giang Dã biết...
Nhưng dưới cùng một mái nhà, không để anh biết cũng khó.
Lâm Thất nhíu mày, nhìn bóng dáng phía trước.
“Này, anh Lục, trận đấu vừa rồi kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?”
Khúc Hồi Chu cười toe toét bắt chuyện với Lục Giang Dã.
Lục Giang Dã: “Cũng được.”
Giọng điệu thản nhiên, thậm chí chẳng có chút cảm xúc.
Khúc Hồi Chu tặc lưỡi: “Anh Lục không thấy chưa đã tay à?”
Nói xong liếc trái liếc phải, hạ giọng nói: “Vậy để tôi nói cho cậu một chuyện, nhà tôi mở câu lạc bộ đua xe, tối nay có trận đua, cậu có muốn đi không?”
“Cái này chắc chắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn bóng rổ cả trăm nghìn lần luôn!”
“Đua xe? Đua mô tô?”
Lục Giang Dã quả thật có chút hứng thú.
Lâm Thất không biết hai người phía trước đang nói gì, bên kia báo thời gian và tiền cược, vẫn là mấy con số quen thuộc, với cậu thì không có gì khó khăn cả.
Khó là ở phía Lục Giang Dã, cậu còn đang nghĩ xem nên làm sao đây, thì đã thấy anh quay lại, thả một câu “Tối có việc, có thể không về.”
Hả??
Lâm Thất chớp mắt, cố gắng kiềm chế phản ứng của mình.
“Thiếu gia, ngài định làm gì thế? Thật sự không về à? Có cần tôi đi theo không?”
“Không cần.”
Lục Giang Dã lạnh nhạt đáp, từ chối thẳng thừng, ánh mắt nhìn Lâm Thất như có ẩn ý gì đó, lại như đang dò xét điều gì không rõ: “Qua đêm không về, cậu thì sao?”
Lâm Thất lập tức giơ tay đảm bảo: “Tôi cam đoan không báo với gia đình!”
“Tôi đứng về phía thiếu gia, thật đấy!”
Nên anh muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm.
Dù sao tôi cũng không quản nổi, cũng không có ý định quản thay nhà họ Lục.
Mà đúng lúc này, nó lại hợp ý cậu.
Vậy nên ngay khi Lục Giang Dã vừa tan học đã đi cùng Khúc Hồi Chu, Lâm Thất liền quay về Hạnh Phúc Lý một chuyến, đặt đồ xuống rồi cũng ra khỏi nhà.
Tây Nham Sơn là thánh địa tổ chức đua xe.
Dù là hợp pháp hay phi pháp, chỉ cần là đua xe, gần như đều diễn ra tại khu vực này.
Câu lạc bộ có thể đăng ký tham gia, cá nhân cũng có thể, không có quy định đặc biệt gì, nhưng xảy ra chuyện thì tự chịu trách nhiệm.