“Ngọc Hành đang đợi ở trên” – chứng tỏ không chỉ có hai người bọn họ, mà còn có các thành viên khác trong nhóm tham gia hành động tối nay. Dù người đàn ông trẻ không nghi ngờ thân phận của cậu, nhưng không đảm bảo rằng những người khác cũng dễ bị qua mặt như vậy.
“Hành động tối nay rất quan trọng” – xác nhận rằng tổ chức mà nguyên chủ thuộc về đang tiến hành một nhiệm vụ bí mật, cũng gián tiếp khẳng định giả thuyết của Kỷ Minh Chúc: nguyên chủ là thành viên của một tổ chức ngầm nào đó.
“Bình Họa Ty đã bố trí kỹ lưỡng”– đây là một chi tiết quan trọng. Cái tên này dường như ám chỉ một cơ quan chính thức hoặc tổ chức có quyền lực, từ ngữ “bố trí kỹ lưỡng” cho thấy kế hoạch của tổ chức mà nguyên chủ thuộc về là đối đầu với lực lượng này.
Kỷ Minh Chúc thầm gọi trong đầu: “A Tu.”
“Có tôi.”
“Cậu có thể tìm thông tin về Bình Họa Ty không?”
“Được.”
Chỉ trong giây lát, A Tu đáp: “Bình Họa Ty là một cơ quan trực thuộc Thiên Không Thành, chịu trách nhiệm quản lý các Vệ Tinh Thành. Nhiệm vụ chính bao gồm chỉ huy các chính phủ Vệ Tinh Thành thực hiện mệnh lệnh của Thiên Không Thành, đồng thời triển khai các biện pháp tiêu diệt dị chủng và bảo vệ an toàn cho loài người. Bình Họa Ty được chia thành năm bộ phận lớn…”
Thông tin mà A Tu cung cấp cho Kỷ Minh Chúc làm cậu nhanh chóng hiểu rõ vấn đề.
Thế giới này không phải do các chính phủ Vệ Tinh Thành tự trị, mà được cai quản trực tiếp bởi Thiên Không Thành – hay chính xác hơn là tộc Bất Hủ sống trên đó. Tuy nhiên vì tộc Bất Hủ hiếm khi rời khỏi Thiên Không Thành, bọn họ cần một cơ quan đại diện để thực thi ý chí của mình, Bình Họa Ty chính là tổ chức đảm nhiệm vai trò này.
Không chỉ có quyền lực to lớn, Bình Họa Ty còn là lực lượng chủ chốt trong việc chống lại dị chủng, đúng như tên gọi của bọn họ: “Bình định tai họa.” Trong một số trường hợp khẩn cấp, bọn họ thậm chí có quyền vượt qua các chính phủ Vệ Tinh Thành để trực tiếp thực thi mệnh lệnh.
Kỷ Minh Chúc nghĩ về lời của người đàn ông trẻ: "Bình Họa Ty đã bố trí kỹ lưỡng, chúng ta không được phép sai sót, nhất định phải thành công.”
Rất dễ để suy luận ra, tổ chức mà nguyên chủ thuộc về không phải một cơ quan chính thức. Trái lại bọn họ là một thế lực đối đầu với Bình Họa Ty– có khả năng cao là một tổ chức bất hợp pháp.
Mẹ nó.
Kỷ Minh Chúc không nhịn được thầm rủa trong lòng.
Một tổ chức bất hợp pháp đủ khả năng đối đầu với Bình Họa Ty thì còn có thể là gì ngoài một tổ chức khủng bố? Đây quả thực là tin tệ nhất đối với Kỷ Minh Chúc.
Cậu chỉ là một tuyển thủ esports, không có hứng thú gì với những âm mưu chính trị hay chiến trường đầy súng đạn, trước thông tin này, Kỷ Minh Chúc bắt đầu cân nhắc cách rút lui khỏi tổ chức nguy hiểm này.
Trong thang máy, cậu đứng cạnh người đàn ông trẻ tuổi, mắt liếc nhẹ để quan sát đối phương mà không gây chú ý.
Người đàn ông để tay trống tự nhiên buông thõng, khuôn miệng hơi nhếch lên, dáng vẻ thoải mái, không hề có bất kỳ phòng bị nào với Kỷ Minh Chúc. Cậu liếc nhìn túi áo và thắt lưng của anh ta, không thấy dấu hiệu nào cho thấy anh ta mang theo vũ khí.
Kỷ Minh Chúc siết chặt khẩu súng trong tay.
Nếu ra tay đủ nhanh…
“Phải rồi.”
Trong lúc Kỷ Minh Chúc đang suy tính, người đàn ông trẻ bỗng phá vỡ bầu không khí yên lặng, anh ta cười hỏi: “BOSS giao nhiệm vụ gì cho cậu thế? Gần đây chẳng thấy cậu tham gia hành động cùng bọn tôi. Nếu không phải nhiệm vụ lần này cần, BOSS còn không định để bọn tôi làm phiền tới cậu nữa.”
Giọng nói của Kỷ Minh Chúc vang lên từ sau mặt nạ, lạnh lùng đáp: “Không liên quan đến anh.”