Thiếu nữ xinh đẹp và thiếu niên rụt rè ngồi trong đình lục giác, Ngọc Lê Thanh cầm khăn lụa lau nước mắt cho hắn, tâm tình trong lòng phức tạp.
Nàng chưa từng nghe Giang Chiêu Nguyên nói nhiều lời uất ức với nàng như vậy, lời nói hôm nay cộng lại còn nhiều hơn so với nửa năm ở chung kia.
Nhớ đến một người xấu làm nhiều việc ác như hắn, cũng từng là một thiếu niên hồn nhiên ngây thơ.
Lúc này không nghe thấy hắn nhắc lại chuyện thành thân nữa, Ngọc Lê Thanh cũng yên tâm hơn, cho dù không thể làm phu thê, cũng không trở thành kẻ thù, tốt nhất là mua bán không thành nhưng nhân nghĩa vẫn còn, không dính dáng đến Giang Chiêu Nguyên, cũng không bị hắn oán hận.
Trong khoảng thời gian hắn ở lại Dương Châu học tập, dỗ hắn vui vẻ, đến lúc đó hai nhà giải trừ hôn ước, nể tình trong thời gian chung sống này, cũng sẽ không ầm ĩ đến quá khó coi.
Sau khi Ngọc Lê Thanh nghiêm túc suy nghĩ, tạm thời buông khúc mắc đối với thiếu niên xuống, quyết định ngày sau sẽ ở chung thật tốt với hắn.
Thu hồi khăn lụa, chủ động hỏi: “Hôm nay ngươi mới đến Dương Châu thành sao?”
Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, “Vừa tới thì đã đến nơi này rồi.”
Tinh thần của Ngọc Lê Thanh lập tức phấn chấn, giơ ngón tay lên nói: “Vậy chắc chắn là ngươi chưa từng nếm thử mỹ thực Dương Châu của chúng ta rồi, buổi tối ta bảo nhà bếp làm mứt táo hạt sen mềm, lại thêm một món cá quế chua ngọt nữa.”
Thấy nàng để ý đến mình như thế, Giang Chiêu Nguyên được sủng ái mà kinh sợ, vội nói: “Không cần thêm món, ta đã từng ăn cá chua ngọt ở Lương Kinh rồi.”
“Sao mà giống nhau được, cá quế chua ngọt ở Dương Châu bọn ta sẽ bọc bột chiên trước, sau đó rưới thêm nước sốt hoa quế, giấm cũng là đặc sản của Dương Châu, mùi vị rất khác nhau.”
Ngọc Lê Thanh mỉm cười nhìn hắn, “Chỉ cần ngươi đừng khóc nữa, ta có rất nhiều thứ tốt cho ngươi.”
Mặt mày thiếu nữ mang nụ cười, xinh đẹp đáng yêu, giống như mặt trời nhỏ tỏa ra ánh sáng chói lọi bất cứ lúc nào, trăm hoa đua sắc nở rộ ở bên ngoài cũng không khiến người ta say mê bằng khóe miệng mang ý cười của nàng.
Giang Chiêu Nguyên sững sờ nhìn nàng, đáy lòng dâng lên một dòng nước ấm, hai má ửng đỏ, trong lúc vô thức, nước mắt trong hốc mắt cũng đã khô.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, bên ngoài bụi hoa cách một mảnh rừng trúc xanh tươi, phía sau núi giả xuất hiện một người, vụиɠ ŧяộʍ thò nửa người ra nhìn về phía trong đình.
Lén lút, giống như kẻ trộm.
“Lão gia.”
Gã sai vặt Chu Dương đi tới phía sau gọi ông lại, nói: “Sân viện chuẩn bị cho Giang công tử đã thu dọn xong rồi, ngài xem còn muốn mua thêm gì nữa hay không, hoặc là để tiểu nhân đi hỏi Giang công tử.”
“Suỵt—” Ngọc Thiên Lỗi quay đầu lại, giơ ngón tay lên bên môi.
Chu Dương hạ thấp giọng, tò mò nói: “Lão gia, ngài đang nhìn gì thế?”
“Nhìn con gái ngoan và con rể tương lai của ta.”
Ngọc Thiên Lỗi quay đầu nhìn về phía đình lục giác, nhìn đôi kim đồng ngọc nữ kia ở chung hòa thuận, là lão phụ thân như ông cũng cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Chu Dương cũng nhìn theo, xuyên qua khe hở của rừng trúc nhìn thấy hai người ngồi trong đình, chính là tiểu thư và Giang công tử vừa tới trong phủ.
Lúc ở tiền sảnh còn có thể nhìn ra tiểu thư có hơi bài xích với Giang công tử, lúc này mới qua bao lâu, hai người đã trò chuyện vui vẻ như thế ở trong đình rồi.
Mỗi lúc một tính tình, đúng là tâm tính trẻ con.
Chu Dương nhẹ giọng nói: “Tiểu thư tuổi còn nhỏ, ngài không muốn giữ cô ấy ở bên cạnh thêm vài năm sao?”
Nghe xong, Ngọc Thiên Lỗi đứng thẳng dậy, thở dài nói: “Sau khi Uyển Uyển đi, ta lẻ loi một mình sống cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là không bỏ xuống được Thanh Nhi và sản nghiệp trong nhà, chờ bọn nó đều có người đáng phó thác rồi, ta cũng có thể an tâm mà đi.”
“Lão gia đừng nói như vậy, sức khỏe của ngài rất tốt, sống thêm mấy chục năm nữa, phải nhìn thấy con cháu dưới gối đầy sảnh đường thì mới được.”
Ngọc Thiên Lỗi nở nụ cười: “Làm người không thể quá tham lam.”
Chưa nói được mấy câu đã nghe thấy rừng trúc đối diện truyền đến một tiếng hô, “Là ai ở đó?”
Ngọc Lê Thanh đã cảm thấy không thích hợp từ lâu, như là người nào đó đang lén nhìn chằm chằm, quay đầu lại đã nhìn thấy bên cạnh núi giả sau rừng trúc có hai bóng dáng lén lút.
Nàng chạy chậm tới, bắt được Ngọc Thiên Lỗi ngay tại chỗ.
Ngọc Thiên Lỗi đã lớn tuổi, ngày thường ngồi lâu trong thư phòng, đi đứng không lưu loát lắm, có Chu Dương đỡ cũng không chạy được bao xa, sau khi nghe thấy tiếng, mới vừa chạy vài bước đã bị Ngọc Lê Thanh bắt được.
“Phụ thân?”
Ngọc Lê Thanh để hai tay sau lưng, giống như một con hồ ly khôn khéo dí dỏm đi tới trước mặt Ngọc Thiên Lỗi, nhìn dáng vẻ có tật giật mình của ông, chất vấn: “Không phải phụ thân nói có sổ sách chưa xong hết sao, chạy đến nơi này làm gì? Nhàn nhã như thế, có phải là sổ sách của con cũng xem xong luôn rồi không?”