Chẳng lẽ, đây mới thực sự là nàng?
Vũ Vô Yếm nhếch khóe miệng, đáy mắt lại không có chút ý cười nào. Đầu ngón tay nàng ấy khẽ nhúc nhích, đột nhiên nắm lấy cổ áo Cơ Lam: “Lá gan không nhỏ.”
“Dám kéo bổn quân xuống nước?”
Người quấn lấy nàng càng lúc càng gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt, trên mặt Cơ Lam ửng đỏ càng thêm rõ ràng trong làn sương nước mù mịt.
Khóe mắt nàng nhìn thấy bàn tay khớp xương rõ ràng của yêu nữ đã chậm rãi duỗi về phía cổ của mình, lông mày nàng giật giật, sau khi cắn răng, nàng nhanh tay lẹ mắt nắm lấy bàn tay thon dài kia.
“Đại nhân! Ta sai rồi!”
“Ta không nên nhất thời trượt tay, lỡ kéo đại nhân xuống!”
“Xin người niệm tình ta vô ý, tha cho ta lần này!”
Cơ Lam nhận sai với tốc độ cực nhanh, thái độ lại vô cùng thành khẩn, nước mắt cứ như không cần tiền mà rơi xuống từ khóe mắt, khiến cho sự chán ghét trong mắt Vũ Vô Yếm càng thêm sâu sắc.
Nhưng rốt cuộc nàng ấy không tiếp tục hành hạ Cơ Lam nữa, chẳng qua khi hai tay rời khỏi cổ áo Cơ Lam, lại thuận thế di chuyển xuống dưới, kéo ra đai lưng đã buộc sẵn trên eo nàng.
Vạt áo bung ra, cảnh xuân dưới làn nước gợn sóng hiện ra.
Vũ Vô Yếm không nhìn nhiều, một tay chống phiến đá bên người, phi thân lên bờ.
Cả người đều ướt đẫm, giọt nước nhỏ xuống dưới chân nàng ấy chảy ra một vũng nước nhỏ. Thần sắc của nàng ấy đã gần như bình tĩnh, sau khi lắc lắc ống tay áo, quay đầu nhìn người đang ôm ngực: “Nếu còn có lần sau, bổn quân tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”
Đi về phía trước hai bước, nàng ấy dừng lại, hơi nghiêng đầu: “Tự mình rửa sạch sẽ, đừng để bổn quân phải tự mình động thủ.”
Nhìn yêu nữ biến mất ở góc rẽ, Cơ Lam che ngực, cảm nhận được gợn sóng lan ra bên người, trong nháy mắt tức giận đến môi run run, nhưng lại giận mà không dám nói gì.
Yêu nữ đáng chết!
Cũng không biết bị cái gì mà phát điên! Ném nàng xuống nước lại xé y phục của nàng, giống như một kẻ điên không có lý trí! Thật sự là xui xẻo chết đi được!
Ngâm mình trong nước hồi lâu, tâm tình Cơ Lam chậm rãi bình phục.
Sau khi thần trí trở về, nàng hít sâu một hơi, tự nhủ trong lòng, không thể ở trước mặt yêu nữ lộ ra chút bất kính nào nữa, nhất định phải rụt cổ làm người, cố gắng sống sót qua ba tháng thời gian kế tiếp.
...
Vừa rồi yêu nữ bảo nàng tắm rửa sạch sẽ, Cơ Lam tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn bắt đầu chà xát tắm rửa.
Vừa rửa vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh, lúc này nàng mới phát hiện hình như các nàng đã ở trong sơn động?
Trong này không sáng lắm, nhưng lại tương đối ấm áp, có lẽ là bởi vì suối nước nóng trong vắt này?
“Trong động trên dưới hẹp, chung quanh quái thạch lởm chởm, sâu trong động có một dòng suối nước nóng không lớn không nhỏ...”
Trong đầu Cơ Lam không tự chủ được mà hiện lên miêu tả về sơn động mà nữ chính và nam chính ở trong sách.
Xem ra, nơi này chính là đây.
Lập tức, nàng muốn khóc cũng không khóc được.
Chẳng lẽ nàng thật sự sẽ dựa theo cốt truyện mà sống, thay thế thân phận nam chính, cùng yêu nữ điên kia làm chuyện này chuyện kia sao?!
…
Gần đến đêm, trong động càng thêm tối tăm.
Cơ Lam ở trong suối nước nóng ngâm mình một lúc lâu, mãi đến khi ngón tay đều bị ngâm đến nhăn nheo, cả người mềm nhũn, mới chậm rãi đứng dậy.
Lên bờ, nàng vắt khô nước trên ống tay áo, lại lắc lắc mái tóc dài ướt đẫm, cuối cùng vén qua loa ra sau tai.
Nhưng mà quần áo của nàng ướt sũng, dính dính trên người, mặc rất khó chịu.
Đi qua chỗ rẽ, một cơn gió lạnh từ cửa động thổi tới, nhiệt độ lạnh thấu xương như là vô số mũi dao cứa vào da thịt nàng, lạnh đến mức nàng run cầm cập, hắt hơi vài cái thật mạnh.
Trong lúc mơ màng, Cơ Lam ngẩng đầu nhìn thấy yêu nữ tựa vào phiến đá, hình như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết yêu nữ cố ý hay vô tình, vạt áo của nàng ấy so với ban ngày rộng mở hơn rất nhiều, một sợi dây buột hờ hững trên eo thon, phác họa ra đường cong tuyệt mỹ.
Mái tóc bạc chưa được buộc lên xõa xuống cổ áo đang mở, làn da trắng như tuyết ẩn hiện bên trong, mềm mại như ánh trăng. Cho dù là trong ánh sáng lờ mờ, cũng vẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Cơ Lam âm thầm nhìn, chỉ cảm thấy yêu nữ này quá mức xinh đẹp, giống như tiên tử trong tranh không tìm thấy một chút khuyết điểm nào, vừa có nét yêu mị, lại vừa toát ra khí chất thanh tao thoát tục, vừa mâu thuẫn lại vừa hài hòa.
...
Ánh mắt nóng rực rơi trên người, Vũ Vô Yếm khẽ nhíu mày, sau đó mở mắt ra, nhìn người đứng cách đó không xa với vẻ mặt không mặn không nhạt.
“Rửa sạch rồi?”
Giọng nói trong trẻo vang lên, Cơ Lam bỗng hoàn hồn.
Nhìn thấy yêu nữ toàn thân khô ráo, nàng lấy lòng đi về phía trước vài bước, cười nói: “Đại nhân, ta đã chà xát nhiều lần rồi, bảo đảm sạch sẽ.”