"Oa, ba ba, nhìn cái đó đi, con muốn xem cái đó."
Pi Pi đứng trên đùi Trì Dữ nhìn đội múa lân, ánh mắt sáng ngời.
Trì Dữ ôm con trai đi tới xem, Pi Pi chăm chú nhìn múa lân, đồng thời cũng chú ý tới động tác của Cố Văn Triều ở bên kia.
Cậu nhìn thấy Cố Văn Triều đang xem múa lân, nói chuyện với những vị khách bên cạnh, nụ cười trên mặt rất quen thuộc.
Hốc mắt Trì Dữ nóng bừng.
Chồng…
Vài phút sau, Trì Dữ nhìn thấy Cố Văn Triều đang rút lui về phía bọn họ, Trì Dữ vội vàng bế con trai trong tay đuổi theo.
"Ba ba, con còn chưa xem xong." Pi Pi còn muốn xem nữa.
Trì Dữ nhắc nhở nhóc: "Daddy của con sắp đi rồi, chúng ta phải đi tìm anh ấy."
Pi Pi vừa nghe thấy tìm daddy, lập tức quên mất chuyện múa lân.
Trì Dữ bế nhóc xuyên qua đám đông, đi theo họ đến chỗ đậu xe, thấy họ chuẩn bị lên xe rời đi, Trì Dữ đặt Pi Pi xuống, vỗ vỗ lưng nhóc: "Đi đi, tìm daddy của con."
Pi Pi lập tức lao tới, giống như một viên đạn đại bác nhỏ hướng về phía Cố Văn Triều đang đi phía trước xe, ôm lấy đùi hắn, lại hét lớn một tiếng.
"Daddy!"
Cố Văn Triều sửng sốt, cúi đầu nhìn đứa trẻ không biết từ đâu xuất hiện, hắn đang định ngẩng đầu lên gọi người, lại có một bóng người khác đột nhiên ôm lấy hắn.
"Chồng!"
Cố Văn Triều: "..."
Tất cả những người chuẩn bị lên xe đều sững sờ.
Các phóng viên theo sau là những người đầu tiên phản ứng.
Tròi má, chồng? Daddy?
Tin tức lớn!
Hôm nay sao sắp đổi ngôi rồi!
Họ giơ máy ảnh lên, bắt đầu tách tách chụp ảnh.
Bởi vì Cố Văn Triều rất nổi tiếng trên Internet, hai phóng viên cải trang trà trộn thành công nhân xây dựng bên trong cũng tham gia để lấy tin, họ đã trực tiếp dùng điện thoại di động chụp ảnh, phát tán ra ngoài.
Tiếng click của phóng viên lớn đến mức Cố Văn Triều tỉnh táo lại, ngay lập tức muốn đẩy người đang ôm mình ra, nhưng không thành công.
Người này ôm chặt muốn chết.
Cố Văn ra hiệu cho trợ lý, người này cũng phản ứng lại, lập tức đi giải quyết câu hỏi của phóng viên.
Sau đó Cố Văn Triều ra hiệu cho thư ký và các phó giám đốc, quản lý khác sắp xếp để lãnh đạo và khách lên xe rời đi trước.
Khi những người xung quanh tản đi, khuôn mặt hiền lành thường ngày của Cố Văn Triều không khỏi tối sầm lại.
Hắn lấy cánh tay đang vòng tay qua cổ hắn, định kéo ra, nào biết người này ôm rất chặt, hắn không thể kéo ra nổi.
Hắn trầm giọng nói: "Buông ra."
Trì Dữ rất vui khi được gặp lại chồng mình, vốn dĩ cậu còn mong đợi sẽ nhận được một cái ôm ấm áp và một nụ hôn, ai ngờ lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn.
Đây là giọng điệu mà chồng cậu sử dụng khi hắn tức giận, nhiều năm rồi cậu chưa nghe thấy.
Trì Dữ dừng lại, buông tay ra, đứng thẳng dậy, kinh ngạc nhìn Cố Văn Triều.
"Chồng? Anh bị sao vậy?"
Cố Văn Triều nghe được xưng hô cậu gọi mình, gân xanh trên trán nổi lên, từ khóe mắt nhìn thấy rất nhiều người đang nhìn mình, hắn nhếch khóe miệng mỉm cười, nhìn thiếu niên trước mặt.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên, Cố Văn Triều trố mắt trong giây lát.
Thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, một đôi mắt đào lấp lánh, đuôi mắt thon dài hếch lên, mang theo một tia si tình, có chút kinh ngạc mở to.
Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt thanh niên, hơi cau mày.
Ngay sau đó, hắn nhếch khoé miệng, nói: “Tiên sinh, cậu nhận nhầm người rồi, tôi không phải chồng cậu.”
Trì Dữ nhíu mày: “Chồng, anh đang nói cái gì vậy?”
Cố Văn Triều nhìn thiếu niên lớn lên cực kì đẹp trai này, ánh mắt hơi trầm xuống.
Hắn nhếch khóe miệng nói: “Vị tiên sinh này, tôi nói lại lần nữa, tôi chưa kết hôn, cũng không phải là chồng của cậu, cậu đã nhận nhầm người rồi.”
Trì Dữ: "...?"
Chuyện gì đã xảy ra với chồng tôi? Đây có phải là một bộ sách mới không vậy?