Cậu liếc nhìn những người xung quanh, cau mày suy nghĩ, chẳng lẽ chồng mình cảm thấy không nên ôm ấo hôn hít ở nơi công cộng? Nhưng không phải trước kia hắn luôn phải nắm tay cậu mọi lúc mọi nơi sao?
Cố Văn Triều thừa dịp lúc cậu ngẩn người, nhìn xuống đứa trẻ vẫn đang ôm đùi mình, muốn kéo đứa trẻ ra, nhưng khi nhìn rõ mặt đứa trẻ, hắn lại sửng sốt.
Khuôn mặt đứa nhỏ này...
"Daddy! Quà của Pi Pi đâu? Daddy có mang theo không?"
Pi Pi thấy daddy và ba ba cuối cùng cũng đã nói xong, có thời gian để ý đến nhóc, nhóc ôm lấy đùi mềm mại của daddy mà hỏi, trong mắt sáng lên vẻ mong đợi.
Trước kia mỗi lần daddy đi công tác về thường sẽ mang quà cho mình.
Cố Văn Triều nhìn vẻ mong đợi trong mắt đứa nhỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn Trì Dữ, cảm thấy mình không còn giữ giáo dưỡng nữa.
Hắn lạnh lùng nói: “Đứa bé còn nhỏ, cậu không nên mang nó đến những nơi như vậy, làm loại chuyện này.”
Trì Dữ: "...??"
Trì Dữ cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, hình như chồng cậu có vẻ không nhận ra bọn họ?
Chẳng lẽ hắn không phải là chồng cậu sao?
Cậu cẩn thận nhìn kỹ hơn người đàn ông trước mặt, có cùng chiều cao, khuôn mặt giống nhau, tất cả các nét trên khuôn mặt, giọng nói và một nốt ruồi nhỏ ẩn ở cuối lông mày cũng giống nốt.
Đây rõ ràng là chồng của cậu mà!
Sao lại thế này?
Trì Dữ cau mày hỏi: "Anh không biết em à?"
Cố Văn Triều đến lông mày cũng không nhúc nhích: "Tôi không biết cậu."
Trì Dữ chỉ vào Pi Pi hỏi: "Anh cũng không biết nó?"
Cố Văn Triều mặt lạnh nói: "Lần đầu tiên gặp."
"...Đây là con trai của anh." Trì Dữ không nói nên lời.
Cố Văn Triều không muốn cùng cậu nói nhảm nữa, cúi đầu kéo đứa nhỏ ra, nói với đứa trẻ: "Bạn nhỏ, nơi này rất nguy hiểm, lần sau đừng tới nơi như thế này nữa nhé."
Nói xong, hắn trực tiếp quay người lên xe.
"Này, Cố Văn Triều, chờ đã!" Trì Dữ đi theo nắm lấy cánh tay Cố Văn Triều, "Đừng đi, bé thật sự là con trai của anh mà!"
Trì Dữ liều mạng kéo Cố Văn Triều, cuối cùng cũng tìm được chồng, sao có thể để hắn đi được.
Pi Pi thấy thế thì có chút không biết làm sao, đây là lần đầu tiên nhóc thấy ba ba và daddy cãi nhau.
Nhóc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, trong lòng hoang mang rối loạn, nước mắt lập tức trào ra, nhưng vẫn lấy đủ dũng cảm hét lên: “Daddy, ba ba, đừng cãi nhau.”
Trì Dữ nghe được, quay đầu lại nói với Pi Pi: “Bảo bối đừng sợ, ba ba và daddy không có cãi nhau, ngoan, chờ ba một lát.”
Bên kia, Cố Văn Triều nghe được tiếng đứa nhỏ, khựng lại, nhưng vẫn vươn tay nhéo cổ tay Trì Dữ buộc cậu buông ra, sau đó lên xe, đóng cửa rời đi.
Trì Dữ đuổi theo hắn hai bước, "Này, Cố Văn Triều! Nó thật sự là con trai của anh!"
Trì Dữ nhìn xe rời khỏi: "..."
Sao lại thế này?!
Tại sao chồng không nhớ bọn họ?
Chẳng lẽ không phải chồng cậu?
Trái tim Trì Dữ thắt lại, nếu không có chồng...
Không, không, không, nhất định là chồng cậu!
Nhưng Cố Văn Triều cũng không giống như đang giả ngu, chồng cậu chắc chắn cũng sẽ không giả ngu...
Ahhh, đầu sắp nổ tung mất!
Trì Dữ giậm chân, không được, cậu phải tìm cách chứng minh xem hắn có thực sự là chồng cậu hay không!
Pi Pi con chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhìn thấy ba ba và daddy nói vài câu, sau đó daddy liền đi luôn.
Nhóc bước tới nắm tay ba ba, hỏi: "Ba ba, tại sao daddy lại đi rồi?"