Quả như lời Tam đệ, đúng là nhan sắc khuynh nước khuynh thành.
Nhưng mỹ sắc hại người, tuyệt đối không thể chìm đắm.
Nếu không phải vì hương thơm thanh nhã trên người nàng giống với nữ tử năm đó, giúp hắn kiềm chế được tính khí hung bạo, hắn cũng đã không giữ nàng lại.
Thôi, đợi khi không còn cần nữa, loại bỏ nàng đi là được.
Đêm qua tuyết rơi suốt cả đêm. Khi ở trong Tây Noãn Các, nhờ đốt địa long nên không cảm thấy gì, nhưng vừa bước ra khỏi điện, cơn lạnh buốt giá lập tức ập đến khiến Khương Mộc Li khẽ rụt người lại.
Hai cung nữ trực tại Diên Nguyên Điện, Hương Lan và Xuân Vũ đúng lúc bước vào điện để quét dọn.
Thấy Khương Mộc Li lạnh đến mức sắc mặt tái nhợt, Hương Lan cười nói: “Ôi chà, A Li cô nương đã gần như là nửa chủ tử của Đông cung rồi, ra ngoài mà không mang theo vài cung nhân giúp nâng váy à?”
Mấy ngày nay Khương Mộc Li cũng đã quen với những lời bóng gió mỉa mai của đám cung nhân này. Suy cho cùng, vì thân phận và hoàn cảnh của nàng có phần nhạy cảm, luôn có người không vừa mắt với nàng.
Nhưng hiện tại, nàng có việc quan trọng hơn cần phải tranh thủ đi làm, không có thời gian đôi co với bọn họ, liền hờ hững đáp: “Hương Lan cô nương, đừng đùa nữa. Lần này ta ra tranh Đông Cung là có khẩu dụ của Thái tử điện hạ.”
Hương Lan liếc mắt một cái, vẻ khinh thường, hậm hực: “Lúc nào cũng đem Thái tử điện hạ ra làm cái cớ để chặn miệng chúng ta.”
Đang định phản bác, thì Xuân Vũ nhìn thấy trên cổ tay nàng còn khoác áo choàng của Thái tử, liền hiểu nàng không nói dối, vội vàng kéo Hương Lan lại, khuyên: “A Li cô nương, mau đi nhanh lên, lỡ giờ, cẩn thận Thái tử trách tội đấy.”
Khương Mộc Li ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u, sợ rằng lại sắp có tuyết rơi, liền vội vã đi về phía cửa.
Chờ nàng đi khỏi, Hương Lan tức giận dậm chân, mắng: “Nàng ta đúng là cố tình khoe khoang. Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ lấy sắc hầu người, hơn gì bọn nô tỳ chúng ta chứ?”
Xuân Vũ lắc đầu trấn an: “Ngươi bớt nói vài câu đi. Bây giờ nàng ta đang được sủng ái mà.”
“Sủng ái? Cũng chỉ là nhất thời thôi. Đợi đến khi Thái tử lập Thái tử phi, ta xem nàng ta còn kiêu ngạo được đến đâu!”
Trời tối sầm, gió thổi mạnh, lạnh buốt đến thấu xương.
Buổi triều sớm kết thúc, các đại thần rời đi, Nhị hoàng tử Tạ Tế Đông và Tạ Độ Dương cùng bước đi song song.
Tạ Tế Đông thở dài nói: “Tam đệ, đệ có biết vì sao hôm nay phụ hoàng lại giữ riêng đại ca ở lại không?”
Tạ Độ Dương điềm nhiên trả lời: “Đệ không biết. Hay là nhị ca giải thích cho đệ nghe?”
Tạ Tế Đông tỏ vẻ ngạc nhiên, dừng bước nhìn y: “Tam đệ thân thiết với đại ca như vậy, nếu đệ không biết, làm sao vi huynh có thể rõ được?”
Muốn dò xét ta ư?
Tạ Độ Dương lắc đầu, đáp: “Chắc là có chính sự thôi. Dẫu sao đại ca cũng là thái tử, phụ hoàng luôn muốn giao trọng trách cho huynh ấy mà.”
Tạ Tế Đông mỉm cười, vỗ vai y.
Trọng trách ư? Hừ!
Đêm qua, hắn ta đã sai người lén gửi tin cho Đặng mỹ nhân, sinh mẫu của Tứ hoàng tử, nói Tứ hoàng tử bị trọng thương bất tỉnh.
Dù mẫu tử bọn họ ở trong hậu cung không được sủng ái, nhưng chỉ mình hắn ta biết, phụ hoàng rất sợ nhìn thấy Đặng mỹ nhân khóc. Không phải vì yêu thương, mà vì mỗi lần Đặng mỹ nhân khóc, phụ hoàng lại nhớ tới một nữ nhân khác.