Editor: Quân Ly
"Ây, cậu không sao là tốt rồi! Mọi người đều là bạn học, tớ bị đánh cũng không sao!"
"Tớ sẽ khiến người đánh cậu phải trả giá!" Diệp Ninh nói hết sức nghiêm túc.
Lý Siêu lại cười một tiếng, cũng không coi là thật.
Diệp Ninh sống ở Diệp gia như thế nào, mọi người đều biết.
Chẳng qua hôm nay Lý Siêu cảm thấy Diệp Ninh không giống thường ngày lắm.
Cụ thể khác ở đâu thì hắn không nói được.
"Tề Văn Nhi đâu? Sao không đi học vậy?" Diệp Ninh nhìn một vòng trong lớp.
Tề Văn Nhi và Lý Siêu là thanh mai trúc mã, từ nhà trẻ đến bây giờ vẫn chung lớp, quan trọng nhất là hai người có sở thích giống nhau, họ là hacker chuyên nghiệp!
Hai người bọn họ nổi tiếng là người thu thập tin tức ở trường, kỹ năng hack bất khả chiến bại, chỉ cần hai người bọn họ muốn là không có gì không thể tìm!
Cô Tuyền đối với hai người này chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Nếu hai em dồn nửa tâm trí vào việc học thì đỗ trường điểm không phải vấn đề lớn!"
Nhưng hai người nghe tai phải ra tai trái, một câu cũng không vào
"Cậu ấy à? Xuống lấy tài liệu với tên mập rồi, lúc nữa sẽ về. Có chuyện gì sao?" Lý Siêu tùy ý nói.
Ở lớp mọi người hay gọi cậu ta là tên mập hoặc Vương mập mạp, tên thật Vương Phàm, là người luôn tấu hài trong nhóm ba người của Lý Siêu, phàm là việc bẩn việc mệt nhọc là cậu ta đều phải làm.
Diệp Ninh nhớ kiếp trước có nhân vật như vậy thật nhưng không quen.
Cô gật đầu một cái, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Gần đây nhà cô Tuyền có việc gì lạ không?"
Lý Siêu nghe Diệp Ninh nói như vậy, lập tức lên tinh thần: "Nhà cô Tuyền có việc lớn? Cô sắp kết hôn rồi?! Cô cũng đã 30 tuổi, nghe nói thầy Vương lớp bên còn theo đuổi cô, nhưng cô Tuyền không đồng ý. Cũng đã đến lúc phải có một mối quan hệ và một hôn lễ lãng mạn rồi!"
Diệp Ninh nở nụ cười: "Một ngày, có thể tìm được không?"
Lý Siêu nghe xong càng hưng phấn: "Nói gì vậy? Tin tức tôi không tìm được còn chưa ra đời đâu!"
Nói xong vừa đi hai bước, Lý Siêu lại quay lại cười đùa: "Tôi không tìm được thì nhờ Văn Nhi hihi. Ngày mai gặp nhé." .
Trở lại chỗ ngồi của mình, hắn lấy máy tính để dưới ngăn bàn ra, bắt đầu điên cuồng gõ mật mã.
Diệp Ninh nhìn chằm chằm Lý Siêu, hy vọng hắn có thể tìm nhanh một chút!
Cho tới trưa, Diệp Ninh vẫn ở trong lớp như kiếp trước. Vốn dĩ kiến thức trong sách vở đối với cô cũng không có gì khó. Chỉ là bây giờ có thể đọc nhanh như gió.
Trên bục giảng cô giáo vẫn giảng giải hăng say, học sinh bên dưới thì mệt mỏi buồn ngủ. Diệp Ninh lại là người đáng chú ý nhất.
Diệp Ninh xinh đẹp nhưng lại có vết sẹo đáng sợ trên mặt. Giờ phút này lại đang ngẩn người.
"Diệp Ninh!" Cô giáo đột nhiên mắng lớn.
Diệp Ninh hơi giương mắt nhìn sang, cô giáo là người phụ nữ có vẻ ngoài hơi xấu tính, đó là giáo viên dạy toán Hách Giai.
Kiếp trước, tận sau này Diệp Ninh mới biết giáo viên này rất thân thiết với Diệp Trân Trân.
Mục đích của Hách Giai là giữ mối quan hệ với Diệp gia, muốn hưởng chút lợi lộc, rất xem thường những học sinh yếu kém. Mà Diệp Trân Trân chỉ muốn cô ta giám sát nhất cử nhất động của Diệp Ninh.
Thậm chí dưới sự che chở của Diệp Trân Trân, Hách Giai còn dạy kiến thức vượt quá lớp 12, tố cáo cũng vô ích.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Ninh bình tĩnh: "Có chuyện?"
Hách Giai nhìn thái độ của Diệp Ninh, trong nháy mắt lửa giận bốc lên đầu: "Diệp Ninh, thái độ của em là gì! Không học thì thôi, còn không nghe tôi nói, tôi hỏi cô đề trên bảng này cô biết giải không!"
Không đợi Diệp Ninh trả lời, Hách Giai lại cười nhạt: "Được rồi, dù sao cũng là lớp cuối của khối, nhìn các em là biết chẳng có ai làm được."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt cả lớp cũng không khá hơn, nhưng cũng không dám đứng lên phản bác.
Thời đại kiến thức này, học tập không giỏi có thể trách ai.
Diệp Ninh chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía Hách Giai: "Cô nói lại lần nữa."
Lý Siêu ngồi bên trên nghe thấy Diệp Ninh nói vậy trong lòng hoảng sợ, vội vàng xoay người làm động tác tay với Diệp Ninh.
"Mau ngồi xuống, đừng làm loạn, cậu bao nhiêu cân lượng còn không biết hả, cô giáo này thích báo về phụ huynh, đến lúc đó Diệp gia lại gây phiền toái cho cậu..."
Lý Siêu còn chưa nói hết, giọng nói the thé của Hách Giai đã vang lên: "Lý Siêu, cô nghe thấy đấy! Xem ra tối nay tôi phải liên lạc cho bố mẹ em một chút!"
Lý Siêu nói rất nhỏ, do lớp học quá an tĩnh.
Lý Siêu nghe xong trong nháy mắt vô lực ngồi xuống, nhưng vừa nghĩ tới Diệp Ninh chợt nhảy cỡn lên: "Cô Hách, cô đừng tưởng rằng chúng em dễ bắt nạt! Em tìm được tất cả những tin tức về cô đó, chắc cô cũng không muốn thanh danh của mình ở trường tệ hại đâu!"
Hách Giai nghe vậy sắc mặt cứng đờ.
Diệp Ninh tiến lên vỗ vai Lý Siêu: "Có Diệp gia làm chỗ dựa thì đống tin tức của cậu chẳng làm gì được cô ta."
Nói xong cô nhìn Hách Giai đang đứng trên bục giảng: "Cô Hách nếu em làm được thì sao?"
Hách Giai khinh bỉ: "Thì em muốn thế nào cũng được. Nhưng nhìn em giống người làm được bài toán này sao?"
Diệp Ninh cầm phấn viết lên bảng, nhanh chóng viết ra câu trả lời chính xác.
Bài toán này tuy khó nhưng Diệp Ninh viết năm phút đã xong.
Toàn bộ tấm bảng đen đều là bài giải của Diệp Ninh, thậm chí còn viết hai cách
"Hay quá! Hay! Vốn dĩ tôi học kém toán nhưng đọc lại hiểu này!" Vương mập mạp hưng phấn đứng lên.
"Tôi cũng hiểu!"
"Tôi cũng vậy!"
Các bạn học hô từng tiếng thán phục.
Hách Giai xanh mặt đứng đờ trên bục giảng: "Không phải em luôn không theo kịp à!"
"Cô à, cô nghĩ rằng kiểm soát điểm số của mình là dễ sao!" Diệp Ninh nhìn Hách Giai như một kẻ ngốc
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Sao em có thể làm được! Hôm qua tôi còn thấy...
Không đúng, là em, hôm qua em đi khách sạn với đàn ông lạ!"
Hách Giai không tin những gì mình thấy, xông lên bục giảng, kiểm tra kỹ từng dòng bài giải của Diệp Ninh!
Diệp Ninh lạnh lùng nhìn Hách Giai. Xem ra chuyện hôm qua cô ta cũng tham gia!
"Không thể nào! Em gian lận!" Hách Giai chợt xoay người, nhìn chằm chằm Diệp Ninh.
"Cô Hách, nhiều người nhìn như vậy cô nói em gian lận có biết xấu hổ không? Còn nữa, cô nói em đi khách sạn thì đúng là như thế à? Em nói cô không biết liêm sỉ ăn chặn vô số, em tin, cô tin không? Cô cũng không còn trẻ nữa chú ý mặt mũi chút đi!"
Phía dưới Vương mập mạp cố gắng nhịn cười.
Lớp 10 thành tích không tốt, nhưng lại được cái bao che lẫn nhau!
Diệp Ninh cười thầm trong bụng, đúng là phong cách của Vương mập mạp.
Sắc mặt Hách Giai đỏ rồi lại xanh, hít sâu một hơi nhìn Diệp Ninh: "Cô muốn làm gì?"
Diệp Ninh cười nhẹ nhàng nhưng đôi mắt lại sắc bén nhìn Hách Giai.
Hách Giai chợt cảm thấy sợ hãi, Diệp Ninh lúc trước yếu đuối dễ bắt nạt, sao bây giờ lại như này?!