Dư Tiểu Trà chính là cô gái theo phong cách dễ thương kia, ngoài hai người họ ra thì cô ta là thực tập sinh duy nhất của công ty giải trí Cực Quang vượt qua vòng tuyển chọn.
Bài hát mà giáo viên dạy nhảy bật có tên là “Honey”, là một bài hát nhảy rất ngọt ngào, động tác và lời bài hát không quá khó.
Giờ nghỉ, Giang Lạc vẫn đang luyện tập những động tác chưa thành thạo, Dư Tiểu Trà chạy đến, muốn bắt chuyện với Chu Phán.
Nhưng Chu Phán đang bận giúp Giang Lạc chỉnh sửa động tác, không để ý đến cô ta.
Dư Tiểu Trà đánh giá hai người trước mặt, cắn môi, bất mãn phàn nàn: “Ngay cả động tác đơn giản như vậy mà cô cũng không làm được, vừa rồi một bài hát đã lạc điệu ba lần, đừng có làm ảnh hưởng đến màn trình diễn đánh giá ban đầu của chúng ta.”
Chu Phán nhíu mày, nói: “Chẳng phải tôi đang dạy cậu ấy đây sao?”
Dư Tiểu Trà không dám đắc tội với Chu Phán, liếc xéo Giang Lạc một cái, xoay người bỏ đi.
Chu Phán đảo mắt, nói: “Lạc Lạc, cậu đừng để bụng nhé.”
Giang Lạc tự biết khả năng của mình đến đâu, thay vì so đo với loại trà xanh cấp thấp này, chi bằng nghĩ cách làm sao cho động tác được chuẩn thì hơn.
Thời gian luyện tập vốn chỉ có một tháng ngắn ngủi.
Hơn nữa, giữa chừng Giang Lạc còn có những lịch trình khác... Ví dụ như buổi trình diễn thời trang và chụp ảnh tạp chí mà không thể trì hoãn được.
Quyết Dã gọi điện thoại vài lần mỗi ngày, Giang Lạc bị làm phiền đến mức không chịu nổi, đành phải đồng ý đến New York ba ngày.
Ba ngày này, Giang Lạc gần như làm việc liên tục, giây trước còn đang chụp ảnh, giây sau đã phải thay quần áo đến sàn diễn thời trang Thu Đông...
Không biết có phải do ảnh hưởng của lần kết màn trước đó hay không, tất cả các tạo hình của cô đều không lộ mặt, ngay cả ảnh chụp cũng đều bịt mắt.
Lịch trình dày đặc mang lại thành quả không nhỏ, cái tên “Luo” trên bảng xếp hạng người mẫu thế giới đã vươn lên mạnh mẽ, lọt vào top 10.
Trở lại phòng tập của công ty giải trí Cực Quang, đúng lúc Chu Phán vắng mặt.
Các thực tập sinh khác thấy Giang Lạc bước vào, cứ như nhìn thấy không khí, tự nói chuyện với nhau.
Thực tập sinh A: “Các cậu có nghe nói đến người mẫu mới nổi tiếng không lộ mặt gần đây không?”
Thực tập sinh B: “Tất nhiên rồi! Tớ rất thích phong thái của cô ấy trên sàn diễn, tiếc là quần áo trên người cô ấy chắc chắn tớ mặc sẽ không đẹp, nếu không thì đã mua đồ giống vậy rồi.”
Thực tập sinh C cầm điện thoại xuýt xoa: “Hôm qua mới mở tài khoản Ins, hôm nay đã có hai mươi vạn người theo dõi, Lạc Cơ thật sự nổi tiếng.”
Tai Giang Lạc giật giật, ngơ ngác quay đầu lại: “Tại sao gọi cô ấy là Lạc Cơ?”
Dư Tiểu Trà ngồi bên cạnh, đảo mắt, nói: “Cô có chút tự giác của nghệ sĩ tương lai không hả? Ngay cả ‘Thôi Cơ thứ hai’ Lạc Cơ đang nổi tiếng trong giới thời trang gần đây cũng không biết, đúng là đồ nhà quê.”
Các thực tập sinh khác cũng nói lời mỉa mai.
“Giả chính là giả, dù có chiếm vị trí thiên kim nhà họ Giang cũng không nuôi dưỡng được khí chất của người nổi tiếng.”
“Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, trước kia là thiên kim nhà họ Giang thì có ích gì? Vẫn bị đuổi ra khỏi nhà, phải bỏ học cấp ba để làm thực tập sinh...”
Dư Tiểu Trà nói được một nửa, đột nhiên cảm thấy xung quanh mình có chút yên tĩnh kỳ lạ.
Cổ họng nghẹn lại, cô ta quay đầu lại một cách cứng nhắc, nhìn thấy Thẩm Thanh Tuyển khoanh tay, vẻ mặt như cười như không cười mà nhìn mình.
Sắc mặt Dư Tiểu Trà trắng bệch trong giây lát: “Thẩm, anh Thẩm.”
Thẩm Thanh Tuyển bước ngang qua cô ta, đi đến trước mặt Giang Lạc, nói: “Chu Phán nhờ anh mang trà sữa đến cho em này.”
Giang Lạc nhướn mày, nói: “Thật sao?”
Thẩm Thanh Tuyển bật cười: “Thật ra là tự anh mua... chúc mừng em được nhận.”
Bình thường Giang Lạc rất ít uống loại đồ uống nhiều calo như trà sữa, nhưng khi nhìn thấy Dư Tiểu Trà run rẩy, vẻ mặt đau khổ, như vừa thất tình, cô ngay lập tức đổi ý, nhận lấy trà sữa mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh Thẩm.”