“Thôi được rồi, ba đứa các ngươi ra ngoài chơi đi, để ta rửa chén là được rồi. Đừng chạy nhanh quá nếu không sẽ đau bụng đấy.” Lưu đại nương bắt đầu thu dọn đồ ăn thừa trên bàn, giữa trưa nấu nhiều nên còn thừa một chút ăn không hết, có lẽ buổi tối bà ấy hâm nóng lại sẽ ăn được một bữa nữa.
Nguyên Đồng Niên muốn giúp đỡ nhưng Lưu đại nương không cho, hắn đành dẫn Nguyên Nguyên ra ngoài đi dạo.
Nhà họ ở nơi hẻo lánh nên gần đó không có nhiều hộ gia đình, nhưng gần nhà Lưu đại nương lại có nhiều nhà, cũng có nhiều đứa trẻ trạc tuổi nhau.
Vào lúc này các gia đình vừa ăn cơm trưa xong, không ai quản lý bọn con nít nên chúng được tự do chơi đùa.
Nguyên Nguyên vừa ra ngoài đã chạm mặt một đám nhóc con đến đây, chúng không tới gần mà giữ khoảng cách với Nguyên Nguyên, tò mò nhìn nàng chằm chằm.
Bọn họ đều biết Tiểu Lục ở Nguyên gia là bé gái, hơn nữa còn là đứa ngốc, vẫn luôn nhốt ở trong nhà không ra ngoài, trẻ con trong thôn chưa từng thấy nàng.
Hiện giờ đứng từ xa quan sát lại khiến cả đám sững sờ tại chỗ.
Nàng không giống những bé gái bình thường, làn da mịn màng trắng nõn, chưa từng phơi nắng chưa từng trải qua gió táp mưa sa, cả người nuột nà gọn gàng sạch sẽ.
Một bé gái nhìn khuôn mặt trắng nõn của Nguyên Nguyên, rồi cúi đầu nhìn lại chính mình, sau đó nàng bò dậy khỏi mặt đất dính đầy bụi bẩn, vừa sờ lại bàn tay còn dính bùn nhão vẫn chưa khô thì vội vàng chạy về nhà, đầu cũng không ngoảnh lại.
Nguyên Đồng Nguyệt thấy đám nhóc này nhìn chằm chằm muội muội nhà mình thì cảm thấy không thích, vội bảo vệ Nguyên Nguyên ra phía sau.
“Đi đi đi, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy tiểu tiên nữ à!” Hắn xua tay định đuổi đám tiểu tử thối này, tuy muội muội nhà mình xinh đẹp nhưng cũng không thể để bọn chúng nhìn trắng trợn như thế.
Đám tiểu tử thối này đã quen rồi, Nguyên Đồng Nguyệt đuổi nhưng bọn họ không những không chạy mà còn càng hăng hái hơn, hết đứa này đến đứa khác chen lấn nhau lại gần.
“Niên ca, Nguyệt ca, đây là Tiểu Lục muội muội à?”
Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt là cặp sinh đôi duy nhất trong Nguyên Gia thôn, bọn trẻ trong thôn đều biết tên của họ.
Những đứa trẻ lớn hơn bọn họ mà trong nhà dư dả sẽ cho con đến trường học, trong nhà không có tiền thì ở nhà giúp đỡ trồng trọt.
Những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn hai người đều gọi họ là Niên ca, Nguyệt ca, họ là vua của đám trẻ con trong thôn.
“Ừ ừm, sau này các ngươi phải quan tâm đến muội muội của ta đấy. Nếu để ta biết kẻ nào ức hϊếp lục muội thì nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.” Nguyên Đồng Niên nói ra lời này trước.
Trước kia khi còn nhỏ có người ở sau lưng bàn tán về Nguyên Nguyên, đó còn là một bé trai biết đọc chữ. Thằng nhóc kia ỷ mình biết được vài chữ đã lan truyền khắp nơi rằng nhà họ có cô nương ngốc. Sau khi hắn và Nguyên Đồng Nguyệt biết chuyện đã kéo bè kết cánh chặn đường nhóc con kia ngay trong đêm.
Bọn họ tay đấm chân đá khiến người kia rụng răng, may mà đó là răng sữa chưa thay nên không sao, nếu không sau này người đó còn không thể tham gia khoa cử.
Cũng vì nguyên nhân này mà Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt luôn giữ vị trí vua trong đám trẻ con.
“Chắc chắn rồi, muội muội của Niên ca, Nguyệt ca chính là muội muội ruột của chúng ta! Không ai được bắt nạt.” Một cậu nhóc tên Tiểu Hầu đen nhất gầy nhất vỗ ngực mình, tỏ ra vô cùng nghĩa khí.
Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt nhìn nhau bật cười, còn chưa mở miệng đáp lời thì đột nhiên bị một giọng nói lảnh lót cắt ngang.
“Không được!” Nguyên Nguyên vội đứng dậy. Đùa à, ca ca ruột coi mình là muội muội thì đúng thôi, nhưng sao đám nhóc con này cũng có thể coi nàng là muội muội.
“Gọi là Lục tỷ! Sau này tỷ sẽ bảo vệ các ngươi!” Nàng chống nạnh vô cùng khí thế, rõ ràng dù nàng lùn nhất nhưng lại có khí thế mạnh nhất.
Tiểu Hầu mỉm cười xua tay: “Tiểu Lục muội muội, muội đừng mở…”
“Gọi Lục tỷ!” Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt đột nhiên cùng lên tiếng phản bác.
Hai người đều có suy nghĩ giống nhau, nếu Nguyên Nguyên muốn làm Lục tỷ, vậy nhất định phải là Lục tỷ.
Cả đám nhóc bị hai người dọa sợ, vội cúi đầu gọi tỷ.
“Chào Lục tỷ…” Nhưng lời này vẫn có chút không cam tâm.
Nguyên Nguyên khoanh tay trước ngực, hếch cằm, phun ra mấy lời hùng hồn: “Sau này theo tỷ, đảm bảo các ngươi ăn sung mặc sướиɠ!”
Nàng lấy bánh nướng mà Nguyên mẫu cho mình từ trong túi vải ra chia cho năm ba đứa trẻ: “Ăn bánh của tỷ sẽ thành người của tỷ.”