Thấy mồ hôi lạnh túa ra trên trán người đàn ông, lòng tốt của Tiểu Giang lại trỗi dậy: "Thôi bỏ đi, anh đừng nghĩ nữa, tôi ra ngoài mua bữa sáng, ăn xong tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra."
Đợi đến khi Giang Vũ Thu cầm theo điện thoại rời khỏi, bờ vai căng cứng của Thi Văn Khâm mới dần thả lỏng, cơn đau ở thái dương giật liên hồi, nhức nhối như kim châm.
Tiềm thức mách bảo anh rằng nơi này tạm thời an toàn, thế nên Thi Văn Khâm mệt mỏi chui vào trong chăn.
Nhưng chỉ nằm được vài giây, anh đã cảm thấy tấm ván giường quá cứng, đành khó nhọc ngồi dậy.
Đầu đau đến mức khó chịu, mọi cơ quan trong cơ thể đều âm thầm thúc giục anh chìm vào giấc ngủ, Thi Văn Khâm mím môi, lại lần nữa nằm xuống…
Không thể chịu nổi dù chỉ một chút, chiếc giường này quá khó chịu, Thi Văn Khâm liền bật dậy tại chỗ.
Lăn qua lộn lại mấy lần, cuối cùng nhìn thấy chiếc chăn lông mà Giang Vũ Thu đắp tối qua, anh liền kéo qua trải xuống dưới thân, lúc này mới hài lòng nhắm mắt lại.
-
Giang Vũ Thu gọi điện xin phép quản lý tiệm trà sữa nghỉ một ngày.
Sau khi ăn sáng, Giang Vũ Thu đưa người đến bệnh viện kiểm tra đầu.
Thi Văn Khâm rất cảnh giác khi có người chạm vào đầu mình, liên tục không phối hợp với bác sĩ.
Giang Vũ Thu phải dỗ dành một lúc lâu, anh mới miễn cưỡng đồng ý để bác sĩ kiểm tra vết thương.
"Tôi kiến nghị bệnh nhân nên nằm viện theo dõi một đêm, ngày mai làm chụp cộng hưởng từ não." Bác sĩ kiểm tra xong, vừa di chuột viết bệnh án vừa hỏi: "Có muốn làm không? Nếu làm thì tôi đặt lịch cho cậu lúc 2 giờ 30 chiều mai."
Giang Vũ Thu đau như cắt ruột gan, chẳng nhận được một xu tiền công nào mà còn tốn kém không ít.
Nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con, thân là một học bá thi đại học 695 điểm, chút đầu óc đầu tư này cậu vẫn có.
Giang Vũ Thu cắn răng, quyết tâm: "Làm, chỉ cần chữa khỏi cho anh ấy, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng không tiếc!"
Vị bác sĩ đã quen với cảnh ấm lạnh nhân tình liền nhìn cậu bằng ánh mắt tán thưởng, còn an ủi mấy câu.
Sau khi nhập viện, Giang Vũ Thu mỉm cười mở điện thoại, cắm tai nghe vào tai người đàn ông mất trí nhớ, bật chế độ phát lại bản ghi âm.
"Làm, chỉ cần chữa khỏi cho anh ấy, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng không tiếc!"
Giang Vũ Thu dịu dàng xoa đầu người đàn ông: "Anh phải nhớ kỹ tôi đã đối tốt với anh như thế nào."
Mặc dù mất trí nhớ, nhưng sâu trong tiềm thức của Thi Văn Khâm vẫn có một giọng nói nhắc nhở anh rằng mình không thích bị người khác động tay động chân, đặc biệt là cái đầu đang bị thương, càng không muốn ai chạm vào.
Thế nên, Thi Văn Khâm không chút khách sáo hất tay Giang Vũ Thu ra, khuôn mặt quấn băng trông vừa khôi hài vừa kiêu ngạo.
Giang Vũ Thu cũng chẳng phải loại người dễ tính, cậu lập tức ấn ngay vào vết thương trên mặt đối phương, thấy anh đau đến mức nhíu mày, cậu liền hừ lạnh.
"Anh ngoan ngoãn một chút cho tôi, không nghe lời tôi thì tôi mặc kệ, vứt anh lại đây."
Vết nhăn giữa chân mày Thi Văn Khâm càng sâu hơn, nhưng anh không có phản ứng chống đối nào khác, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Giang Vũ Thu.
Tự thấy mình đã dọa được người đàn ông này, tâm trạng Giang Vũ Thu tốt lên không ít, đánh xong liền cho ăn kẹo: "Rồi rồi, anh nằm nghỉ đi, tôi đi lấy một ấm nước nóng."
Trước khi rời đi, Giang Vũ Thu còn kiểm tra lại tai nghe một lần nữa, chắc chắn bên trong có âm thanh, cũng cắm chặt vào tai người đàn ông kia, lúc này mới yên tâm ra ngoài.
Ngay khi Giang Vũ Thu vừa rời khỏi phòng bệnh, Thi Văn Khâm lập tức tháo cái tai nghe phiền phức ra.
-
Giang Vũ Thu nhàn nhã đi đến phòng nước nóng, đổ đầy ấm giữ nhiệt, trên đường quay lại phòng bệnh, cậu nghe thấy tiếng cãi vã đứt quãng từ lối thoát hiểm vọng ra.
"Nếu không phải vì chuyện lúc đó, cậu nghĩ mình có thể bước chân vào cửa nhà họ Thi sao? Thẩm Cẩm Nhiên, tôi nói cho cậu biết, tôi tuyệt đối không thể..."
Chậc, thật đúng chất bá đạo tổng tài.
Khoan đã, Thẩm Cẩm Nhiên?
Giang Vũ Thu cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu đó.
Lục lọi trong đầu một hồi, thần kinh Giang Vũ Thu bỗng nhiên giật thót.
Thẩm Cẩm Nhiên, nhân vật thụ chính trong cuốn tiểu thuyết này!